Phu Quân Mặt Quỷ [...] – Chương 5

7

Chỉ trong vòng một đêm.

A Nỗ Nhã đã miệng méo mắt ́c, cứ như là chịu một lời nguyền rủa.

Y thuật Nữ chân lạc hậu, đại đa số người dân tin phụng vu thuật.

Rất nhanh, Vu sư Đạt Huy mời đã tới.

Bên trong miệng lẩm bẩm những điều khó hiểu, sau đó là nhảy múa cùng giày vò hồi lâu, cuối cùng

"A nỗ nhã bị quỷ thần chiếm giữ thân thể quá lâu, đã không thể cứu nữa."

Nhất thời, chân của phụ thân A Nỗ Nhã liền mềm nhũn.

"Đạt Huy, ngươi nhất định không thể từ bỏ nữ nhi của ta. Nó mới 18 Tuổi, bộ dạng này thì về sau nó sao mà thành thân nữa bâ giờ."

A Nỗ Nhã càng khóc to hơn, "Nhất định là nứ nhân đất Tống kia thuật, ban ngày ta đi tìm nàng, kết quả ban đêm liền biến thành bộ dạng này! Nàng là nữ, nàng là nữ!"

Đạt Huy thần sắc không vui, "Cơm có thể ăn bậy, lời không thể lung tung, chuyện này không có chứng cứ cho thấy là do Mãn Nhi ."

"Ngươi còn giảo biện thay cho nàng ta!" A Nỗ Nhã bên trong khóc đến mức khàn cả giọng, "Đạt Huy, vết sẹo trên mặt của ngươi, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng bị doạ chơ sợ khóc nỉ non không ngừng. Nàng lại là quận chúa, dáng dấp xinh đẹp, sao lại thật lòng muốn giao phó thân mình cho ngươi, chứ đừng là bằng lòng sống ở vùng đất hoang dã này."

"Nàng đối với ngươi căn bản chính là hư giả ý, tựa như mẹ của ngươi. Các nàng đều giống nhau, đều là muốn có sự tín nhiệm của ngươi sau đó đào tẩu."

"Đạt Huy, ta sai rồi. Dung mạo của ta bây giờ, coi như là ông trời báo ứng ta, ta đồng ý thành thân cùng ngươi!"

Phụ thân A Nỗ Nhã cũng mở miệng, "Mặc dù A Nỗ Nhã không , ta biết nó đã sớm hối hận. Ngươi coi như nể mặt ta trước đây có chút ân với ngươi mà cho nó một cơ hội đi."

Sự phát triển quá nhanh, ta mãi mà cũng không hiểu rõ.

Làm sao A Nỗ Nhã liền từ việc vu hãm ta là nữ, trực tiếp nhảy vọt đến  việc nàng muốn gả cho phu quân ta rồi?!

Tất cả các tộc nhân đều về phía Đạt Huy, chờ quyết định sau cùng của hắn.

Nhưng Đạt Huy lần này không bị bức h.i.ế.p nữa, mặt âm trầm , "Ta sẽ mời Vu sư tốt nhất tiếp tục trị liệu cho A Nỗ Nhã, chuyện này dừng ở đây đi."

"Vậy quyết định của ngươi chính là muốn giữ lại nữ!"

A Nỗ Nhã đột nhiên mở cửa, trên mặt mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra hai con mắt đỏ bừng.

"Tộc trưởng chúng ta tự tay tuyển chọn, bây giờ cứ như bị nữ nhân đất Tống kia mê hoặc. Hôm nay là khuôn mặt của ta đại biến, ngày mai bị không chừng chính là những tộc nhân kia."

Lời vừa ra, đám người lần nữa nghị luận ầm ĩ.

Thấy huống không ổn, Đạt Huy muốn để ta về trướng trước, ta đẩy hắn ra.

"Có phải là chỉ cần ta chứng minh việc này không liên quan gì đến ta, ngươi liền sẽ không lại tìm Đạt Huy phiền phức nữa phải không?"

"Ngươi hủy mặt của ta, hiện tại lại chứng minh thế nào!"

Ta không để ý A Nỗ Nhã, lại về phía phụ thân của nàng.

"Năm đó phu quân ta cứu con của ông một mạng, mặt cũng bị thương, theo lý thuyết đã sớm hoàn lại ơn cứu mạng của ông năm đó rồi. Nhưng ông hôm nay lại lấy việc này ra để , ta hỏi ông, nếu như hôm nay ta lần nữa chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của ông, có phải là về sau hai người sẽ không lấy chuyện này uy h.i.ế.p phu quân ta nữa không?"

Đạt Huy không biết ta muốn gì, "Mãn Nhi?"

Ta ra biểu cảm để hắn yên tâm, sau đó về phía đám người đang vây xem.

"Lời ta mới vừa tất cả mọi người nghe , cũng hi vọng các vị giúp ta chứng. Hôm nay ta sẽ để cho mọi người cùng thấy, đến cuối cùng ai mới là người láo, ai mới là người vu oan giá hoạ cho người khác, ai mới là đang lợi dụng người khác."

Nói xong ta quay người chạy trở về màn trướng, lật ra một bộ kim châm cứu mang theo lúc trước

Đạt Huy không yên lòng đi theo ta, "Chứng bệnh này, nàng có thể trị thật sao?"

"Lúc còn nhỏ tuổi, ta biết một vị lão đại phu mở y quán. Trong nhà ông ấy không có con cái, nên thỉnh thoảng dạy ta một chút y thuật đơn giản."

"Cái triệu chứng như A Nỗ Nhã ta cũng từng gặp qua rồi, chính là gió tà xâm nhập vào cơ thể nên thành bệnh thôi, châm cứu cùng uống thuốc liền có thể khỏi hẳn."

Đạt Huy lắc đầu, "Tộc nhân bây giờ mặc dù đã không còn sống phiêu bạt, tư tưởng lại vẫn quá cổ xưa, gặp bệnh chỉ có thể cầu trời xem bói, nếu như không phải nàng đến, sợ là chúng ta còn đắm chìm sự tự mãn về an cư lạc nghiệp ở trước mắt mất thôi."

Nói xong hắn dường như cảm khái lại câu, "Ta thật không biết nên cảm tạ Tống đế như thế nào, ông ấy đã đưa một bảo bối như nàng đến bên cạnh ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...