Phu Quân Mặt Quỷ [...] – Chương 3

4

Qua mấy ngày, ta rốt cục cũng gặp "A Nỗ Nhã"  trong truyền thuyết.

Vào trước đêm săn thú mùa xuân, Đạt Huy gọi tất cả tộc nhân cùng nhau uống rượu.

Ta hiếm khi mang ra khỏi chăn lông cừu, lần đầu gặp mặt với thân tín của hắn.

A Nỗ Nhã cũng có mặt trong yến hội kia.

Nàng mặc áo bào màu trắng, chân mang giày bông dài đến tận gối, dáng người thon dài thẳng tắp.

Dáng dấp rất là mỹ.

Cảm của ta càng lúc càng chùng xuống.

Thực ra bản thân ta vẫn nghĩ là, mình dù không sánh kịp những người ở đây, chí ít dung mạo xem cũng xem như thượng thừa.

Kết quả hôm nay gặp mặt, mới thấy người ta không kém cỏi chút nào.

Trái lại ta, bị Đạt Huy che phủ như cái bánh chưng.

Ta nghĩ đến trang phục mình mặc bên trong lớp áo khóc da thú dày, chính là y phục từ Đại Tống mang đến, lụa mỏng khoe rõ dáng dấp thướt tha.

Thế là uốn éo người muốn đem y phục bên ngoài cởi xuống, chí ít cũng phải lật lại ván cờ.

Kết quả mới đậy, Đạt Huy đang uống rượu liền quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi thăm ta"Có chuyện gì" .

Ta nhỏ giọng trả lời, "Ta muốn cởi cái áo khoác này xuống."

"Không ."

Thật vất vả mới lộ ra cái cổ thiên nga, lại bị Đạt Huy dùng một bàn tay kéo lại

Ta kháng nghị, "Ta nóng."

"Nói dối, tay lạnh buốt."

Ta còn muốn phản bác, bỗng nhiên phát hiện bên trong màn lúc này yên tĩnh lạ thường.

Tất cả mọi người đều về phía chúng ta, trên mặt còn mang theo  vẻ không thể tin .

Phảng phất như bộ dạng này của Đạt Huy, bọn họ chưa từng thấy qua.

Ta không dám lên tiếng, lại yên lặng vùi đầu vào trong áo.

Đạt Huy dường như không cảm nhận không khí quỷ dị, tiếp tục bắt chuyện với người bên cạnh.

Một lát sau, A Nỗ Nhã đi đến trước mặt Đạt Huy, "Ngươi ra đây, ta có lời muốn với ngươi."

Nữ nhân có uống chút uống rượu, trên mặt đỏ ửng.

Xung quanh lại chìm vào lặng im.

Đợi hai người ra ngoài, có người dùng tiếng Nữ Chân nhỏ giọng , "A Nỗ Nhã khẳng định là hối hận rồi, ngày Đạt Huy kết hôn ta đã cảm thấy biểu hiện của nàng có gì đó không đúng."

"Có thể không hối hận sao, tiểu tử nghèo nàn lúc trước bây giờ đã thành tộc trưởng. Lúc trước nếu không phải lúc Đạt Huy bị thương nàng lại từ bỏ không cưới nữa, thì hiện tại đã sớm là tộc trưởng phu nhân rồi."

"Nhưng mà A Nỗ Nhã hoàn toàn có cơ sở để cầu nha, phụ thân nàng vốn là tù trưởng, dung mạo của nàng cũng mỹ lệ, là kiều nương không ít nam nhân hâm mộ đấy."

Ta bộ nghe không hiểu ngôn nhữ Nữ Chân , cúi đầu ngồi ở bên cạnh chờ đợi Đạt Huy.

Đầu óc lại nhịn không suy nghĩ lung tung.

Ta sợ hãi.

Sợ Đạt Huy sẽ đồng ý với A Nỗ Nhã, đến lúc đó ta phải gì bây giờ?.

Ta không muốn bị đưa về vương phủ, cũng không muốn chia sẻ trượng phu cùng nữ tử khác.

Lại một lát sau, Đạt Huy vào cửa.

Mọi người rốt cục cũng ngừng nghị luận.

5

Ban đêm Đạt Huy uống chút rượu, tác so với ngày thường thô bạo hơn nhiều.

Ta chịu đựng thân thể khó chịu, cố gắng phối hợp.

Nhưng rất nhanh Đạt Huy liền phát giác ra có điều gì đó không bình thường.

"Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có!"

Đạt Huy đứng dậy, mượn ánh nến vén chăn lên, thời điểm thấy ta cố cản trở, sắc mặt thình lình trở nên nghiêm túc.

"Bỏ ra."

Ta sợ hắn tức giận, nắm cả cổ của hắn nũng nịu, "Ta một chút khó chịu cũng không có, thật."

Kết quả chiêu này không có hiệu quả.

Đạt huy đẩy ra ta, sắc mặt âm trầm.

"Người Nữ Chân tuy bị gọi là man di, cũng không đói khát đến mức, ngay cả cảm nhận của thê tử mình cũng không quan tâm đến."

"Ta không phải nghĩ như ......"

Nam nhân phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, ta nhịn không ủy khuất khóc lên.

Ta hiện tại đã không biết phải sao để níu giữ Đạt Huy trở lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, vốn liếng mà mình có cũng chỉ là cái thân thể này thôi.

Nếu như ngay cả cái này cũng không dùng nữa, ta thật không biết nên gì bây giờ.

Đang cúi đầu lau nước mắt, Đạt Huy vốn đã rời đi một lần nữa quay lại.

Nhìn thấy ta rơi lệ, ngữ khí không thiện cảm, "Tại sao lại khóc."

"Chàng đừng quản ta!"

"Yếu ớt."

Câu này ta nổ tung, rốt cuộc không thèm quan tam hắn là thanh gỗ nổi duy nhất trên mặt nước cứu mình nữa, ta đề cao âm lượng , "Ta chính là yếu ớt như thế đấy, chàng không thích ta như , liền đi tìm tiểu nhân của mình đi, đừng đến phiền ta!"

Đạt Huy lúc này cũng phát hiện có gì đó không bình thường, "Tiểu nhân của ta là ai?"

"A Nỗ Nhã!"

Ta đang cơn tức giận, thế mà đem chuyện này toạc ra.

Quả nhiên, Đạt Huy nghe cái tên này mặt trầm xuống dưới, "Ai với nàng như thế?"

Việc đã đến nước này, ta cũng không sợ cái gì nữa.

Vò đã mẻ không sợ nứt, "Tất cả mọi người như , không chỉ có như thế, ta còn biết nàng là vị hôn thê trước đây của chàng nữa cơ, mặt của chàng chính là vì cứu nàng ấy nên mới bị thương."

Nói xong ta rốt cục chịu không , "Oa" Khóc lên.

"Nàng sao lại không biết tốt xấu như thế, phu quân ta đối với nàng tốt đến mức ngay cả mặt mình cũng không cần, nàng sao lại cự tuyệt chàng a......"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...