Trước đây ta suýt nữa lòng với Cố Niên Võ, sau đó diễn kịch quá nhập tâm, ta liền quên mất chuyện này.
An Ninh công chúa chính là Đỗ Y Y, ta nhận nàng em .
“…Ồ.”
“Ồ gì mà ồ.”
Tiểu Thúy kéo ta từ long ỷ đứng dậy, hướng ra ngoài hô to:
“Người đâu, chuẩn bị kiệu, bệ hạ khởi giá Vĩnh Phúc cung!”
Ta ỡm ờ bị Tiểu Thúy đẩy vào cung của Cố Niên Võ.
Cố Niên Võ mặc trung y màu trắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn mỹ vô song dưới ánh nến đỏ càng thêm mơ hồ mỹ lệ.
Thấy ta đến, ánh mắt hắn như có sao lấp lánh.
Ta nhẹ ho một tiếng, ngại ngùng :
“Cái này, trẫm đến sủng hạnh ngươi.”
Ánh sao bừng cháy.
Hắn bế ta lên, đặt lên giường mềm mại, thở dốc nặng nề.
Ta rất xấu hổ, ta là hoàng đế, không thể mất mặt.
Ta lật mình đè Cố Niên Võ xuống, nâng cằm y lên, hung hăng :
“Là trẫm sủng hạnh ngươi, hiểu không?”
Y càng sâu:
“Được.”
Bạn thấy sao?