Phu Quân Mang Về [...] – Chương 30

Hắn chống cằm ta, ánh mắt đầy thăm dò:

"Dù những chuyện khác có thể giải thích , sao nàng biết Lữ Huân phản bội nàng, sao nàng biết Lưu Cảnh đưa mật chỉ gi-ếc nàng cho ông ta?"

"À, ta có người trong cung."

"Ta đã kiểm tra, không có ai."

Hắn khẳng định:

"Nàng thậm chí lười đến mức không cài nổi một tai mắt trong cung."

"...."

Cài tai mắt gì, tốn sức tốn của!

Ta có cách của riêng mình.

Chúng không chỉ là thanh kiếm của ta, ch-ém vào kẻ địch mà còn là đôi mắt, đôi tai của ta.

Khi đêm khuya tĩnh mịch, chúng lẻn vào tư dinh của các đại nhân, nghe ngóng thái độ của họ đối với triều đình.

Hầu hết quan viên đã sớm bất mãn với Lưu Cảnh, rằng nếu hoàng tộc không tuyệt tự ở đời này, dù thế nào cũng không để hắn hoàng đế.

Còn những kẻ ủng hộ Lưu Cảnh, phần lớn là bọn xu nịnh, một khi triều chính rối ren, đầu chúng cúi nhanh hơn ai hết, vì thế không đáng lo.

Cố Niên Võ có thể thống lĩnh ngàn quân, ta có thể điều khiển vạn ma.

Hai người chúng ta, đúng là ngọc lành gặp gấm tốt.

Điều khiến ta đau lòng nhất ngày hôm đó, là Liêu Đại học sĩ tháo mũ ô sa, không muốn phục vụ một "phản tặc" như ta.

Dù rất tiếc nuối, cũng thôi.

Ta không thích những kẻ trung thành mù quáng, tầm hạn hẹp.

Năm sau, ta sẽ khôi phục khoa cử, chiêu hiền đãi sĩ, để triều đình luôn có dòng nước mới tràn vào, nhất định sẽ là một cảnh tượng mới mẻ.

Tiểu Thúy đến rót thêm trà, hỏi:

"Bệ hạ, nếu mọi chuyện không phải là kế hoạch của người và Cố tướng quân, nếu hai người thật sự trở mặt, người có tiêu hao linh lực để điều khiển ma giúp Cố tướng quân đánh trận không?"

Ta đáp:

"Có."

"Nếu Cố tướng quân thắng trận, sẽ dựa vào công lao cầu bệ hạ xử lý người, người cũng sẽ sao?"

Ta vẫn đáp:

"Có."

Trước mộ phụ thân, ta đã giảng giải cho Tiểu Thúy vài đạo lý, ân oán cá nhân là nhỏ, gia quốc thiên hạ là lớn.

Đó là nguyên tắc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...