Ta không kìm , vừa hay bắt gặp ánh mắt Cố Niên Võ qua, hắn tinh nghịch nháy mắt, như đang cầu xin ta khen ngợi.
"Thiên hạ đã định, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, nhiều lời với các người cũng vô ích."
"Những ai lưu luyến chủ cũ có thể qua theo Lưu Cảnh, nửa đời sau ở trong ngục cũng có nhau mà chăm sóc."
"Những kẻ tự cao tự đại, không ưa ta, hoặc muốn quan để kiếm chác, thì mau rời đi."
"Nếu các ngươi muốn tiếp tục quan tốt, thì ở lại."
"Nếu ai còn dám nhắc đến chuyện ta là nữ tử, ta sẽ ch-ém đầu kẻ đó!"
Trong đại điện trống vắng, yên lặng hồi lâu.
Một số người lặng lẽ tháo mũ ô sa, rời đi.
Những người còn lại đã quyết tâm.
Lý thừa tướng dù mặt vẫn đầy vẻ căm hận, cũng không rời đi.
Cố Niên Võ quỳ một gối về phía ta:
"Thần, cung thỉnh phu nhân đăng cơ!"
Những người khác cũng quỳ xuống theo, tiếng hô vang trời:
"Thần, cung thỉnh bệ hạ đăng cơ!"
Ta là nữ đế đầu tiên trong lịch sử.
Thực ra Cố Niên Võ cũng muốn hoàng đế.
Ta rất thẳng thắn:
"Hay là thế này, chúng ta hòa ly, đường đường chính chính tranh một trận, ai thắng thì hoàng đế."
Nghe , hắn quyết định không tranh nữa.
Nhưng hắn đưa ra điều kiện vô cùng khắc nghiệt, phong hắn hoàng phu, hậu cung chỉ có mình hắn, không lập tam cung lục viện.
Ta thở dài đồng ý.
Cố Niên Võ ngạc nhiên:
"Dù chúng ta có kế hoạch kỹ lưỡng, trong ngoài phối hợp, so với tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều."
"Ta chưa từng đánh trận nào mà thuận lợi như , đúng là... Như thần trợ."
Hắn là "thần".
Ha ha, ta triệu hồi rõ ràng là qu-ỷ mà!
Ta không nhịn :
"Vậy không tốt sao?"
Bạn thấy sao?