Ta nhấp một ngụm trà, khinh bỉ:
"Kẻ ngu ngốc chuyện viển vông."
Dù ta có rộng lượng, yếu mềm đến đâu, dù Cố Niên Võ có cưng chiều ta đến đâu, cũng không thể để ta nhường lại vị trí chính thất.
Suy cho cùng, ta cũng là người hắn theo đuổi nhiều năm, qua đủ ba lễ sáu nghi mới cưới về.
Cố Niên Võ đứng đó, dáng người thanh tú cao ráo, không giận mà uy.
Hắn lên tiếng:
"Ta đã hứa với Đỗ Y Y, để nàng ấy thê tử duy nhất của ta."
Chén trà nghiêng xuống.
Trà nóng suýt nữa bỏng tay ta.
Ta nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhất thời quên buông chén trà nóng bỏng.
Cố Niên Võ bước lên, giật lấy chén trà, đặt mạnh xuống bàn, không kiên nhẫn :
“Y Y đã Hoàng thượng ban chiếu phong quận chúa, nàng ấy đang mang trong bụng con của ta, chẳng lẽ ta phải để một quận chúa thiếp sao?”
Ta sửng sốt, phu quân trước mắt như biến thành một người khác, dáng vẻ này thật thiếu đòn sao.
Ta cũng nổi giận, vung tay áo quét một cái.
Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh nghe thật sảng khoái.
“Cố Niên Võ, đứa con trong bụng là ngươi khiến ta ta mang, liên quan gì đến ta? Tự nghiệp chướng thì tự mình gánh lấy.”
“Hoàng thượng nếu trách tội, ngươi chỉ cần rõ mình không kiềm chế nghiệp căn, cho nương nhà lành có mang, rồi lấy d-a-o c-ắ-t cổ mà tạ tội là xong.”
Khi đến nương nhà lành, ta cố ý nhấn mạnh, lườm Đỗ Y Y một cái.
Cố Niên Võ thấy ta mắng người trong lòng của hắn, liền tức giận.
“Ta cứ tưởng nàng là người hiểu chuyện, không ngờ lại chẳng khác gì những người phụ nữ tầm thường khác!”
“Cùng một kiểu chua ngoa, hẹp hòi, không có chút lòng độ lượng!”
“Gia đình nàng ấy vì bảo vệ bách tính mà ch-ếc, ngay cả nhường một chút nàng thậm chí cũng không muốn sao? Nàng có xứng đáng với những linh hồn đã khuất không?”
Trước đây hắn không bao giờ nỡ nặng ta một câu.
Giờ đây lại không chút khách khí chỉ vào mũi ta, từng câu từng chữ chất vấn.
Bạn thấy sao?