Chuyện giữa ta và Cố Niên Võ náo khắp thành.
Hôm đó sau khi loạn một trận, ta dẫn Tiểu Thúy ung dung rời đi, vừa về đến Dương phủ chưa mấy ngày, đã nghe tin Đỗ Y Y sảy thai.
Lúc đó ta đang nằm trên ghế dài trong viện phơi nắng.
Tiểu Thúy thở hổn hển chạy đến:
“Tiểu thư, Cố tướng quân vào cung yết kiến, rằng tiểu thư hành xử tùy tiện, khiến hắn và quận chúa mất con đau lòng, cầu xin bệ hạ nghiêm trị.”
Ta “hừ hừ” hai tiếng, vẫy tay bảo tiểu đồng lui ra.
“Tiểu Thúy à, tách thêm hạt dưa đi.”
Ta chậm rãi cắn vài hạt dưa, vừa nhai vừa hỏi:
“Bệ hạ sao?”
“Bệ hạ chưa kịp gì, biên cương cấp báo, Bắc Doanh đã đánh sang.”
“Sao bây giờ mới !”
Ta vứt vỏ hạt dưa trên tay, từ trên ghế dài bật dậy:
“Bệ hạ không định hòa đàm chứ?”
“Bệ hạ muốn hòa đàm, Cố tướng quân kiên quyết xuất chinh, cuối cùng phải lập trọng thệ, nếu không thể đuổi giặc, nguyện ch-ếc để tạ tội triều đình.”
Nghe ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thúy mặt vẫn đầy nghiêm trọng:
“Bệ hạ còn , chỉ cần Cố tướng quân thắng lợi trở về, liền sẽ trói tiểu thư đưa về phủ hắn, mặc hắn xử trí.”
“...”
………………………….
Ta tức giận chửi đổng, tay chống lên chiếc eo nhỏ đi tới đi lui trong sân.
Bắc Doanh là tiểu quốc nằm ở phía đông bắc Đại Lương, thường xuyên đột kích biên giới, dọc đường cướp bóc gi-ếc chóc, dân chúng lầm than.
Năm trước tiên đế băng hà, triều đình nội loạn, Bắc Doanh liền đánh sang.
Ta vốn muốn cầm binh một trận để tiêu diệt chúng.
Lúc đó nhị hoàng tử cũng chính là hoàng đế hiện tại Lưu Cảnh, chỉ lo đối phó huynh đệ hắn, không đồng ý xuất binh, còn trách mắng ta một trận.
“Đàn bà thì nên an phận thủ thường, sớm lấy chồng dạy con, mang binh cái gì!”
Hắn bỏ qua cảnh nguy khốn của biên cương, phái người ký kết “hữu hảo” hiệp ước, đem Tùng Thành và Ly Thành trắng trợn dâng cho Bắc Doanh.
Tại Đại Lương chúng ta, c-ắ-t đất là chuyện nhục nhã vô cùng.
Văn nhân mặc khách phẫn nộ, viết thơ từ bóng gió chê bai triều đình bất tài, kết quả đều bị ch-ém đầu, đầu lâu treo tại cửa bắc, quạ đen gặm nhấm m-á-u thịt, dân chúng mà kinh sợ.
Bạn thấy sao?