Phu Quân Giả Dối – Chương 5

8

 

Ta không thích đi đến những nơi đông người ồn ào, những lần tiểu thư phu nhân ở kinh thành tụ hội, ta cũng là có thể tránh thì sẽ tránh.

 

Chi Nhi thấy ta tâm phiền muộn, thai nhi lại đã ổn định nên mới dỗ dành ta đi Phương Kỳ tửu lâu ăn một chút đồ ăn mới lạ.

 

Có lẽ thật sự không phải trùng hợp.

 

Ta ngồi bên cạnh cửa sổ, cúi đầu xuống đã thấy Bùi Hoài.

 

Tấm rèm châu của xe ngựa vén lên, một đứa trẻ hoạt bát nhảy ra khỏi xe trước, trong miệng gọi lớn: “Phụ thân.”

 

Bùi Hoài mỉm ôm lấy cậu bé vào trong lòng, không để ý chút nào tới việc đứa trẻ đá chân bẩn y phục của hắn, rất khó có thể tưởng tượng đây là một người bởi vì luyện võ bị ca ca đã bẩn một góc áo đã muốn chạy đi tắm rửa thay quần áo.

 

Sau đó một nữ nhân bước xuống xe, ánh mắt dịu dàng ngắm cảnh tượng này.

 

Phụ từ tử hiếu.

 

Bọn họ mới giống người một nhà.

 

Còn ta chỉ là tên trộm đã đánh cắp Bùi Hoài một khoảng thời gian ngắn.

 

Trái tim ta thắt lại.

 

“Phu nhân, phu nhân, ngươi không sao chứ, tiểu thư!”

 

Mãi đến khi tiếng gọi đầy lo lắng của Chi Nhi mới khiến ta hoàn hồn trở lại.

 

Ta đưa mắt nàng ấy, lại thấy khuôn mặt nàng ấy đầy nước mắt.

 

"Tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc..."

 

Khóc?

 

Tại sao lại phải khóc.

 

Ta không gì sai cả, sao ta lại khóc...

 

Nhưng ta đưa tay lên chạm vào má, đầu ngón tay lạnh buốt.

 

“Tiểu thư, chúng ta về Thẩm gia có không? Chúng ta đi cho lão phu nhân...”

 

"Không!"

 

Ta không do dự một giây nào mà từ chối.

 

Mặc dù đích tỷ của ta là hoàng hậu lại bị kẻ thù bao vây tứ phía, mẫu thân vốn đã rất vất vả, nếu lại vì chuyện của ta mà phiền lòng, sức khỏe của bà sao chịu đựng nổi.

 

Đây là chuyện của ta.

 

Đây là con đường mà ta đã chọn.

 

Nên tiếp tục như thế nào là do chính ta quyết định.

 

Ta theo bóng lưng ba người rời đi, trong mắt hiện lên nỗi buồn vô cớ.

 

“Ta phải suy nghĩ, ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút.”

 

9

 

Sau khi hồi phủ, ta phái người đi điều tra Yểu Nương kia .

 

Ta cũng phải tìm hiểu rõ xem Bùi Hoài vì loại nữ tử nào mà có thể không tiếc phản bội lời thề của mình, ngang nhiên lừa dối ta nhiều năm như .

 

Những ám vệ của Thẩm gia việc rất hiệu quả, không đến ba ngày, ta đã biết hết tất cả những vướng mắc cảm giữa hai người bọn họ.

 

Hóa ra nữ tử này vốn là biểu muội của Bùi Hoài, Triệu Yểu.

 

Bốn năm trước, Bùi lão phu nhân thấy ta đã lâu không thể mang thai nên đã tìm Yểu Nương ở dưới quê đem về, nhân lúc ta tiến cung gặp tỷ tỷ, bà ta đã hạ thuốc Bùi Hoài, để hai người bọn họ trở thành phu thê.

 

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, hắn vốn định giơ kiếm chết Yểu Nương, cũng là Bùi lão phu nhân đau khổ cầu khẩn, lấy cái chết ra ép buộc mới khiến hắn buông kiếm xuống.

 

Bùi lão phu nhân vốn định cho nàng ta một danh phận, Bùi Hoài không cho phép, Bùi lão phu nhân không dám ép buộc hắn, chỉ đành sắp xếp nàng ta ở lại Hương Sơn.

 

Bùi Hoài không lắc đầu.

 

Sau này Yểu Nương có một đứa con, Bùi Hoài đối xử lạnh lùng với nàng ta lại đến thăm đứa trẻ.

 

Một lần, hai lần, ba lần... cho đến tận bây giờ.

 

Chí Nhi ở bên cạnh : “Tiểu thư, lang quân cũng là bị người khác gài bẫy...”

 

Nàng ấy ra lời này mà ngay chính bản thân cũng vô cùng áy náy.

 

“Hắn kinh nghiệm sa trường đầy mình, có khả năng kháng độc ba phần, sao có thể bị lang sói hạ thuốc? Huống chi lần đầu tiên là ngoài ý muốn, ba năm sau đó chẳng lẽ cũng đều là như sao?”

 

Ta khẽ hai tiếng rồi đặt lá thư vào trong lò than, chỉ trong chốc lát, màu trắng đã bị lửa nhuộm đỏ, chỉ còn lại một đống tro tàn.

 

“Chỉ là vì hắn cũng muốn thế mà thôi.”

 

Có thể là muốn có con.

 

Có thể là nữ tử kia quả thực có nhan sắc mỹ lệ vô song.

 

Hắn thuận thế mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...