5
Khi ta về đến phủ, Bùi Hoài vẫn chưa quay lại.
Ta về phía xích đu ngoài cửa sổ, mới nhận ra rằng tất cả đóa hoa trên dây leo đều đã khô héo.
Phồn hoa không còn, chỉ còn lại vết thương.
Giống như trái tim ta bây giờ.
Lúc này, Bùi Hoài đi đến.
“Niểu Niểu, hôm nay nàng có vui không? Phu quân mang rượu Hạnh Hoa về cho nàng đây, tối nay nàng nếm thử vài ngụm đi.”
Hắn nắm tay ta, dẫn ta đi đến trước bàn đá.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt lại dừng lại ở trên cổ hắn.
Trên làn da trắng trẻo còn lưu lại hai vết đỏ.
Giống như đang khoe khoang, lại giống như là diễu võ giương oai.
Ta giơ tay sờ nhẹ lên trên vết đỏ, đầu ngón tay lạnh buốt, nổi lên một lớp da gà, hắn mỉm muốn nắm lấy tay ta, ta đột nhiên lên tiếng: "Bùi Hoài, trên cổ chàng có cái gì ?”
Hắn sửng sốt một lát, trên khuôn mặt hiện lên vẻ căng thẳng, giải thích: “Có lẽ là bị muỗi đốt.“
Ta ngắt lời hắn: “Bây giờ là mùa xuân.”
Hắn lại : "Có thể là do dị ứng. Hôm nay ta không cẩn thận có ăn một miếng cá, lúc đó không để ý, lại không với nàng.”
Lúc chuyện, hắn quỳ một gối xuống ở trước mặt ta, dùng sức nắm chặt tay ta giống như để chứng minh sự đáng tin của mình.
Nhưng ta sẽ không bao giờ tin hắn nữa.
Ta chằm chằm vào đôi mắt tuyệt đẹp của hắn, khẽ mỉm : "Bùi Hoài, chàng từng muốn cùng ta một đời một thế một đôi người, chàng cũng sẽ vĩnh viễn không lừa dối ta, tới bây giờ những lời này, chàng còn giữ lời không?”
Hắn vào mặt ta, giống như ra một chút manh mối gì đó, bối rối đến hai tay run rẩy, kéo ta ôm vào trong ngực.
Rất mạnh mẽ.
Hắn đi lại vào tai ta: "Niểu Niểu, ta nàng, ta chỉ nàng."
Nhìn xem, Bùi Hoài không bao giờ dối.
Cho nên hắn chỉ ta chứ không dám trả lời bất cứ câu hỏi nào của ta.
Hắn lừa ta.
Ta biết.
Thậm chí, đến bây giờ ta còn nghi ngờ của hắn, bao nhiêu năm như , có phải đều là giả dối hay không.
Ta muốn tìm hiểu rõ.
6
Buổi sáng Bùi Hoài thức dậy, hắn hôn nhẹ lên khuôn mặt ta, lại dặn dò nha hoàn không phiền ta rồi mới rời đi.
Ta nghe tiếng hắn rời đi, chậm rãi ngồi dậy, đi về phía hướng thư phòng của hắn.
Hắn chưa bao giờ đề phòng ta.
Cho nên ta rất nhanh đã tìm một cái hộp gỗ.
Gỗ hoa lê.
Phía trên là tiểu tự do ta tự tay khắc.
Niểu Niểu.
Đây là ta tự tay tặng cho Bùi Hoài nhân lễ trưởng thành.
Lúc đó hắn vết cắt trên tay ta mà đau lòng đỏ cả vành mắt.
Ở trước mặt ta, hắn chưa bao giờ là Bùi hầu gia đoan chính lạnh lùng mà là một đứa trẻ hay nhõng nhẽo, thích khóc.
“Niểu Niểu, ta nhất định sẽ trân trọng cái hộp này, cất những thứ quý giá nhất của ta vào bên trong!”
Sau khi kết hôn, ta vô kiểm tra thì phát hiện bên trong tất cả đều là ảnh chân dung của ta, hắn dõng dạc ta chính là báu vật quý giá nhất của hắn.
Ta xấu hổ đỏ mặt trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Nhưng bây giờ, ta lại thấy một bức chân dung khác ở trong đó.
Nữ tử áo đỏ váy lụa, dung mạo tuyệt diễm, mà bên người còn có một đứa trẻ ngồi cạnh, rất giống Bùi Hoài khi còn nhỏ.
Góc dưới bên trái còn ghi dòng chữ.
“Báu vật quý giá nhất”
Trái tim ta thắt lại, trên tay vô thức siết lại.
Xoẹt.
Ta vô xé rách một góc bức chân dung.
Lúc này, phía sau lưng ta truyền đến một giọng quen thuộc.
"Niểu Niểu, nàng gì ở đây ?”
Đáng lẽ ta nên ném bức chân dung đó tới trước mặt hắn, hỏi hắn đây là ai.
Nhưng ta lại không như .
Ta lặng lẽ đặt bức chân dung vào lại bên trong, đóng hộp lại rồi quay đầu về phía hắn.
Ta mỉm nhẹ nhàng, giống như trước đó.
Ta .
"Không gì cả, ta chỉ tuỳ tiện tới xem thôi.”
Nhìn người nam nhân mà ta đã thương mấy chục năm lại đi thương trân trọng nữ nhân khác như thế nào.
Yêu chính là .
Không chính là không .
Nếu như Bùi Hoài với ta hắn đã nữ nhân khác, ta sẽ đau lòng cũng sẽ khổ sở ta tuyệt đối sẽ không si mê bám riết không chịu buông.
Nhưng lẽ ra hắn không nên lừa dối ta.
Vào lúc đêm khuya, khi Bùi Hoài đã ngủ say, tay hắn vẫn vô thức vỗ nhẹ vào phía sau lưng ta, nhẹ nhàng an ủi ta.
Ta mở mắt ra.
Đưa tay ở giữa không trung chậm rãi phác hoạ đường nét khuôn mặt hắn, rất tuấn mỹ, rõ ràng là cùng một người với Bùi tiểu lang quân trong quá khứ.
Nhưng hắn đã thay đổi.
Ta biết.
Giọng của ta rất nhẹ nhàng, tràn đầy nỗi buồn vô cớ.
"Bùi Hoài, là chàng với ta sẽ không bao giờ phụ ta.”
“Chàng lừa ta.”
Bạn thấy sao?