1
“Chúc mừng Bùi hầu gia, Bùi phu nhân có tin vui.”
Khi thái y ra những lời này, đôi mắt của Bùi Hoài lập tức đỏ lên, hắn nắm chặt lấy tay ta, vui mừng đến mức nhất thời không nên lời.
Hoàn toàn không hề giống Bùi Diêm Vương đại sát bốn phương trên triều đình.
“Niểu Niểu, cuối cùng chúng ta cũng có con của mình rồi.”
Đúng vậy, chúng ta thành hôn đã năm năm.
Nỗi niềm mong chờ đứa trẻ càng ngày càng cháy bỏng, càng mong chờ càng không có .
Hắn là nhi tử duy nhất của Hầu phủ, người thừa kế cực kỳ quan trọng, lại bởi vì câu một đời một kiếp một đôi người của ta mà hắn kiên quyết từ chối nạp thiếp.
Hắn hắn chỉ ta, cho dù không có con, hắn cũng chỉ nguyện sống với một mình ta.
Hắn chung thuỷ không thay lòng như , sao ta lại có thể không cảm ?
Con người ta rất yếu ớt, trong năm năm này lại uống không biết bao nhiêu thuốc đắng, châm không biết bao nhiêu kim, thử qua không biết bao nhiêu cách.
Rất đau đớn, rất khổ sở.
Nhưng ta biết tất cả đều đáng giá.
Bây giờ cuối cùng chúng ta đã có con.
Nhìn lại quá khứ trước kia, ta chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt không kìm mà rơi xuống.
Hắn lau nước mắt cho ta, vô cùng dịu dàng, giống như ta là bảo vật quý giá nhất của hắn, chạm vào sẽ vỡ tan.
Ta chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập thâm của hắn, khóc đến cả người run rẩy.
Ta biết cảm sâu đậm của hắn không phải là đóng kịch.
Hắn thật sự ta.
Nhưng hắn cũng có thể giấu diếm ta, nuôi dưỡng người khác ở bên ngoài, thậm chí còn có con với nữ nhân kia.
Ba tuổi.
Hắn dấu diếm ta ròng rã ba năm.
2
Mọi người ở kinh đô đều biết Bùi thị lang thê tử như mạng, sợ thê tử như hổ.
Hắn thề không nạp thiếp, cho dù là ai tới khuyên nhủ cũng đều vô dụng.
Năm đó, hoàng đế thấy Bùi Hoài đã lâu không có người thừa kế, nên mới ban thưởng cho hắn mấy người thê thiếp xinh đẹp, khi ta nghe tin tức, vừa tức giận vừa đau lòng, cũng không dám từ chối ân điển của bệ hạ, đành phải sắp xếp người đi dọn dẹp trạch viện.
Nhưng đến buổi trưa, hắn lại một mình trở về.
Trên lưng chịu mười lăm gậy trách .
Hóa ra là hắn từ chối ban thưởng, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ nên mới đánh hắn.
Ta đau khổ đến mức bật khóc, hắn lại mỉm đòi ta khen ngợi.
“Niểu Niểu, ta chỉ cần nàng là đủ rồi.”
Hắn ta mỉm rất đẹp, trong đôi mắt dường như chứa đầy những vì sao.
Giây phút này, tất cả những gì ta nghe chỉ là tiếng trái tim đập loạn xạ.
Hắn thăng chức thị lang, công vụ cực kỳ bận rộn, mỗi lần hồi phủ đều mang về bánh ngọt hoa lê mà ta thích ăn, buổi sáng sẽ vẽ lông mày cho ta, sợ ta ở trong phủ phiền muộn, hắn không để ý đến thân phận mà tự tay xích đu cho ta, lại sợ ta ham chơi bị cảm lạnh, liên tục dặn dò hạ nhân nhớ mặc thêm áo cho ta.
Từng việc từng việc một, đều nhắc nhở ta hết lần này đến lần khác...
Hắn ta rất nhiều.
Làm sao có thể là giả ?
Ta tự lẩm bẩm: “Hệ thống, ngươi cho ta biết, rốt cuộc hắn có ta hay không?”
Hệ thống không trả lời, từ sau khi ta từ chối rời khỏi thế giới, nó đã rơi vào trạng thái ngủ đông.
Nhưng ta nghĩ cho dù nó tỉnh táo thì có lẽ cũng không thể phân tích cảm phức tạp của con người.
Bạn thấy sao?