Phu Quân Giá 10 [...] – Chương 3

Tiêu Hành cúi đầu đôi tay đang lau trên cổ mình, không khỏi nhẹ:

“Hồi nhỏ nàng dùng quần áo của ta lau nước mũi, lớn lên lại lau mặt cho ta, là hòa nhau rồi sao?”

Ta nghiêm túc lau giương mặt giúp hắn: “Không giống nhau, không thể so sánh…”

Cửa phòng khẽ mở.

Bùi Cửu Đường bưng thức ăn, xuất hiện ở cửa.

Khi thấy hình trong phòng, đồng tử co lại, sắc mặt lạnh lùng, khập khiễng đi tới.

Tiêu Hành cũng không phải người mù, có thể nhận ra khí thế của hắn không ổn.

“Oản Oản, đây là?”

“Bùi Cửu Đường.” ta lau vẫn chưa dừng: “Huynh trưởng ta.”

Bùi Cửu Đường lập tức khịt mũi lạnh lùng, ánh mắt đánh giá Tiêu Hành.

Nhưng lại hỏi ta:

“Sao thế? Hóa ra là người quen của Oản Oản sao?”

Ta dừng tay, đưa đồng tâm kết trên đầu giường cho Tiêu Hành.

Sau đó, ngẩng đầu vào mắt Bùi Cửu Đường:

“Huynh trưởng, vị này là Tiêu Hành.

“Vị hôn phu mất tích của ta đã trở về.”

Thức ăn rơi xuống đất, phát ra tiếng bát sứ vỡ tan.

Cổ tay ta trong tích tắc bị nắm chặt.

Sắc mặt Bùi Cửu Đường đại biến, một tay kéo ta dậy khỏi mép giường: “Nàng cái gì?!”

14.

Cổ tay bị nắm rất đau, ta giãy giụa không giãy ra .

Một lúc đau đến bực bội, trong ánh mắt thêm chút chán ghét:

“Ta , vị này là Tiêu Hành, thanh mai trúc mã, vị hôn phu của ta.

“Huynh trưởng còn cần ta lại mấy lần nữa?”

Đồng tử Bùi Cửu Đường đột nhiên co lại.

Giống như bị ánh mắt ta dọa sợ, từ từ buông tay đang nắm ta ra.

Lùi về sau mấy bước, thở phào.

Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở lại bình thường:

“Chúc mừng Oản Oản, cuối cùng cũng đợi hắn rồi.”

Lời này vô cùng bình tĩnh chân thành.

Khiến lòng ta lạnh ngắt.

Đây chính là Bùi Cửu Đường.

Có thể giấu cảm rất sâu, diễn kịch nhập tâm.

Dưới lớp mặt nạ, người này cầm trong tay là dao hay là kẹo, không ai biết .

Nhưng, ta cũng không muốn biết nữa.

Bùi Cửu Đường không gì nữa.

Thu dọn mảnh sứ vỡ trên đất, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Khoảnh khắc đóng cửa, không hiểu sao, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi bất an.

Đó là dựa trên sự hiểu biết về Bùi Cửu Đường kiếp trước.

Càng bình tĩnh sau khi kìm nén cảm , càng ẩn chứa sóng to gió lớn.

Ta luôn cảm thấy, Bùi Cửu Đường lúc này không phải là không có cảm .

Mà là…

“Ánh mắt của hắn, như muốn ta.” Tiêu Hành đột nhiên lên tiếng.

Ta nghiêng đầu, có phần miễn cưỡng: “Nhìn nhầm rồi, rõ ràng hắn đang chúc mừng ta mà.”

Ít nhất, trên bề mặt là .

Tiêu Hành nhướng mày: “Phải không, không giống chúc mừng lắm, mà giống như ăn…”

Ta cắt ngang lời hắn: “Đồng tâm kết sao còn giữ lại?”

Lời của Tiêu Hành đột nhiên dừng lại.

Vành tai ửng đỏ đáng ngờ, thần thái cũng có chút ngượng ngùng khó xử:

“Dù sao cũng là vật định , giữ lại kỷ niệm.”

Ta như không :

“Huynh mất tích bốn năm không về, hôn ước hủy bỏ, giữ kỷ niệm gì?”

15.

“Mất tích bốn năm gì? Hủy bỏ gì?”

Tiêu Hành lập tức nghiêm mặt, trong thần sắc mang theo chút uất ức đau thương.

“Chẳng phải lúc trước nàng viết thư đã có phu quân tốt hơn, không cần ta nữa sao?”

Nói xong, giọng nhỏ lại, lẩm bẩm:

“Ta… Ta hôm đó suýt chết trên chiến trường…”

Ta ngẩn ra: “Thư, thư gì?”

Khoảnh khắc ra lời này, ta như nghĩ ra điều gì.

Không nhịn lạnh một tiếng, trong lòng đã có đáp án.

“Ta thật sự tưởng nàng đã thay lòng đổi dạ.” Tiêu Hành u oán ta.

Ánh nến mờ ảo, ý trong mắt thiếu niên, lại rõ ràng như .

Tim ta khẽ thắt lại.

Đột nhiên nhận ra, sự trùng phùng như thế này, kỳ thực không công bằng.

Bởi vì đối với Tiêu Hành mà , sự chia ly giữa chúng ta, chỉ mới bốn năm mà thôi.

Là khoảng cách từ mười sáu đến hai mươi tuổi của hắn.

Ta vẫn là thanh mai trúc mã mà hắn chơi cùng từ nhỏ.

Là người mà hắn sau khi biết , vẫn luôn đặt trong tim.

Tình cảm của hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn nồng nhiệt vừa mới ta.

Nhưng đối với ta mà , đó lại là ba mươi năm kiếp trước, một đoạn cảm đã xa xôi.

Trong khoảng thời gian ta tự mình bước tiếp, ta đã chôn vùi hắn vào một nấm mồ mang tên mối đầu trong lòng mình.

Rồi, sâu đậm một người khác.

Giờ đây dù thời gian có quay ngược trở lại.

Ta cũng nào còn gánh nổi tấm chân thiếu niên này của hắn?

16.

Tiêu Hành đã ngủ.

Ta xoa vai đau nhức, trở về phòng mình.

Nào ngờ vừa đẩy cửa ra, một bàn tay to đột nhiên từ bên trong thò ra, kéo ta vào.

Cơ thể đập vào cánh cửa, ta kinh ngạc Bùi Cửu Đường đang đè chặt ta:

“Bùi Cửu Đường? Sao ngươi lại ở trong phòng ta!”

“Sao? Không gọi ca ca nữa rồi?”

Bùi Cửu Đường nhướng mày, khóe miệng nở nụ lạnh lùng.

Hoàn toàn khác với hắn mấy ngày nay.

Lại có cảm giác như Bùi Cửu Đường kiếp trước đã trở về.

Ta thở phào, giọng hơi trầm:

“Đã là ca ca thì không nên tùy tiện vào phòng muội muội.

“Buông ta ra, đi ra ngoài.”

Bùi Cửu Đường , gật đầu đồng ý với lời ta:

“Đúng, huynh trưởng bình thường, quả thực không nên.

“Nhưng ta lại không muốn ca ca của nàng.”

Bùi Cửu Đường vô lại mà thẳng thắn: “Tâm tư ta không trong sáng.”

Nói rồi, hắn siết chặt eo ta.

Ngón tay nhẹ vuốt ve cổ ta, dọc theo mạch ở cổ mà xoa xoa.

Nhưng hàn ý lại theo sống lưng ta mà trèo lên.

Ta thậm chí có cảm giác hắn đang cân nhắc xem nên cắn chết ta từ đâu.

“Oản Oản, nàng không nên chọc ta tức giận.

“Nàng cũng trọng sinh, đúng không?”

Tất cả lông tơ trên người ta trong nháy mắt dựng đứng.

Ta trợn tròn mắt không thể tin nổi, Bùi Cửu Đường.

Quá kinh ngạc đến mức mất cả khả năng .

Sao có thể?

“Hừ, hơi buồn nhỉ, Oản Oản sau khi trọng sinh lại chọn không đi tìm ta, không còn liên quan gì đến ta nữa.

“Xem ra, nàng thật sự hận ta oán ta.

“Kiếp trước là ta khốn nạn, ta không bảo vệ tốt nàng, không trân trọng nàng.

“Mãi đến khi nàng chết, ta mới đau đớn nhận ra, hóa ra tất cả danh lợi ta theo đuổi, đều không bằng nàng.

“Trùng sinh ngày đó, ta mừng phát điên.”

“Cho dù ta phát hiện nàng cũng trọng sinh, rồi liều mạng trốn tránh ta, xa lánh ta, lạnh nhạt với ta, cũng không sao.”

“Nên như , ta đều nên chịu.”

“Ta đã chuẩn bị cả đời theo đuổi nàng, bù đắp cho nàng.”

“Ta đang sửa đổi, đang thay đổi rồi mà Oản Oản.”

Thần sắc Bùi Cửu Đường đã không thể dùng từ cố chấp để hình dung.

Mà là một loại bình tĩnh điên cuồng vặn vẹo.

“Nhưng sao nàng có thể có người khác? Sao nàng dám thật sự muốn ở bên người khác?”

17.

Cảm giác bị giam cầm, hệt như sự giam cầm kiếp trước.

Ta thậm chí không muốn thêm với hắn một câu, hai tay liều mạng đẩy vai hắn.

Nhưng Bùi Cửu Đường lại đột nhiên siết chặt cổ tay ta, đè lên cánh cửa.

Cánh cửa phát ra tiếng “Rầm.” một cái.

Trong đêm tĩnh mịch, nghe vô cùng rõ ràng.

Ngay sát vách, lập tức truyền đến giọng nghi hoặc của Tiêu Hành:

“Oản Oản? Có chuyện gì không?”

“Ta…”

Một chữ vừa thốt ra, cổ ta đã bị thứ ấm áp phủ lên.

Bùi Cửu Đường không nhanh không chậm mút lấy mạch máu của ta, trầm thấp:

“Oản Oản sao không trả lời?

“Nói cho hắn biết, nàng đang ở trong lòng ca ca, bị ca ca hôn, bị ca ca đụng.

“Nói cho hắn biết, ca ca của nàng gần đây đêm nào cũng nằm trên chiếc giường hắn đang nằm, dựa vào việc nghĩ đến nàng để giải tỏa, rồi mới ngủ .”

Nhiệt độ toàn thân trong sự vô liêm sỉ cực độ này đều tan biến hết.

Ta tức đến run rẩy.

Kiếp trước kiếp này, hắn rốt cuộc còn muốn sỉ nhục ta đến mức nào mới vừa lòng?

Cổ bị mạnh mẽ mút một cái, Bùi Cửu Đường ôm chặt ta:

“Oản Oản, nghe lời, chúng ta lại từ đầu.”

“Đuổi hắn đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...