Phu Quân Dẫn Về [...] – Chương 11

Chương 11

 

Không biết Lư Đình dùng cách nào mà thuyết phục

 

Tóm lại, Diệp Linh đồng ý quý thiếp, lại một chiếc kiệu nhỏ khiêng vào cửa.

 

Đêm phòng, ta hào hứng chuẩn bị hạt dưa ngũ vị, đậu phộng rang muối và rượu trái cây ngọt ngào, nghe Kim Đào kể chuyện xưa. 

 

Chỉ nghe, lúc Lư Đình và Diệp Linh ôm nhau trên giường, nến đỏ nhỏ lệ, chàng ý thiếp, Lâm  Hạnh Nhi xông vào cửa!

 

Mắt nàng đỏ hoe, khóc lóc thảm thiết:

 

"Lư lang, chàng đã về rồi, thiếp chờ chàng khổ sở lắm!

 

"Từ khi chàng đi, thiếp ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm mong ngóng, không ngờ, lại mong ngóng tin chàng nạp thiếp!

 

"Chàng từng muốn nâng thiếp bình thê, cả đời này không phụ thiếp... Hóa ra đều là giả dối sao?"

 

Lư Đình thấy bộ dạng của nàng, sững sờ, khó khăn :

 

"Nàng là... Lâm  Hạnh Nhi?

 

"Một năm không gặp, nàng... tròn trịa hơn rất nhiều, không giống như người ăn không ngon ngủ không yên."

 

Lâm  Hạnh Nhi hoàn toàn khác xa với vẻ yểu điệu ngày xưa.

 

Mặt nàng sưng phù, nổi đầy tàn nhang, cả người béo lên một vòng.

 

Nghe , nàng rụt rè lùi lại, ẩn mình trong bóng tối của ánh nến, giống như ngọn nến đỏ nhỏ lệ:

 

"Thiếp mang thai mười tháng vì chàng, nếm trải đủ mọi cay đắng, mới trở nên như thế này. Lúc sinh con, thiếp đã bước qua quỷ môn quan, may mà bé con chào đời khỏe mạnh, lại giống cha, Lư lang mau xem?"

 

Lư Đình nghe không khỏi mừng rỡ, vội vàng ôm con:

 

"Ta có con trai rồi sao? Lư gia ta có hậu rồi sao?"

 

Giọng Lâm  Hạnh Nhi yếu ớt:

 

"Là... là con ..."

 

Lư Đình lập tức lạnh mặt, rút tay về.

 

Lâm Hạnh Nhi không kịp đề phòng, suýt chút nữa rơi con xuống đất, vội vàng ôm con vào lòng.

 

Con bị xóc nảy, bắt đầu khóc lớn.

 

Lư Đình nhíu mày, lạnh lùng :

 

"Ồn ào chết đi ! Đã sinh ra đứa con lỗ vốn, còn mang đến gặp ta gì? Ngày vui vẻ lại thêm xui xẻo!

 

"Bộ dạng xấu xí này, thấy ngươi là ta thấy phiền, cút ra ngoài cho ta!"

 

Lâm Hạnh Nhi khóc lóc:

 

"Ta cũng từng trẻ trung xinh đẹp, bây giờ chàng lại vì tiện thiếp này, sỉ nhục ta đến sao?"

 

Diệp Linh nghiêm túc :

 

"Ta không phải tiện thiếp."

 

Lư Đình gật đầu phụ họa:

 

"Linh Nhi là ân nhân cứu mạng của ta, là quý thiếp, không giống ngươi."

 

Lâm Hạnh Nhi Diệp Linh bằng ánh mắt căm hận:

 

"Ngươi đắc ý lắm phải không? Nói cho ngươi biết, ta cũng từng cứu hắn, ta cũng từng cùng hắn thề non hẹn biển!

 

"Bây giờ, ta rơi vào kết cục này, ngươi tưởng sau này ngươi trốn thoát sao?"

 

Diệp Linh căng thẳng.

 

Lư Đình ôm chặt nàng vào lòng, lớn tiếng :

 

"Tiện nhân như ngươi, cũng xứng so sánh với Linh Nhi sao?

 

"Trước khi vào cửa, ngươi đã chuyện dơ bẩn, giấu giếm việc mang thai, ép ta thành thân, Linh Nhi là nương trong sạch, là người ta mến, cả đời này ta nhất định không phụ nàng!"

 

Diệp Linh giãn ra, Lâm  Hạnh Nhi với ánh mắt khinh thường.

 

Lâm Hạnh Nhi lại vừa khóc vừa , lẩm bẩm:

 

"Tốt, cả đời này không phụ, cả đời này không phụ..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...