Phu Quân Của Ta – Chương 19

Những năm qua, cách hắn giải tỏa đau khổ là tự tổn thương chính mình. Khi cơ thể đau đớn, ác niệm trong lòng tạm thời bị đè nén.

 

Hôm đó, khi đập nát tay mình vẫn chưa thấy đủ, hắn mạnh mẽ đập đầu vào tường. Ngay khi mắt hắn lóa lên ánh sao, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

 

Thế khi hắn quay người lại, một bé xa lạ đang nhíu mày hắn chăm .

 

Hắn trừng mắt lại bằng ánh mắt sắc lạnh và tối tăm.

 

Trì Trường Hi chẳng hiểu gì cả, quay người bỏ đi. Đi một đoạn, nàng lại cảm thấy không cam lòng. Dựa vào đâu mà bị hắn trừng mắt chứ? Mình có cố ý đi nhầm đường đâu! Nàng tức giận quay lại, trừng mắt đáp trả rồi mới đi tiếp.

 

Trần Sùng Lễ bỗng thấy đầu đau nhói.

 

*

 

Về sau, hắn lại cờ gặp Trì Trường Hi vài lần. Có khi nàng bắt gặp hắn đập đầu vào tường, nàng rất im lặng, giả vờ như không quen biết, không hề một lời nào.

 

Cho đến một ngày, khi hắn đang ngồi bệt trên đất, ôm đầu chịu đựng cơn đau, một bàn tay đưa ra trước mặt hắn, trong tay cầm một chiếc rổ tròn xấu xí.

 

Trì Trường Hi đứng trong ánh nắng:  

“Đội cái này vào. Lần sau đập đầu thì đừng hỏng não. Nghe ngươi học giỏi lắm.”

 

Hắn trừng mắt nàng.

 

Trì Trường Hi lập tức trừng mắt lại.

 

Hai người, một đứng một ngồi, nhau đối đầu rất lâu. Cuối cùng, Trần Sùng Lễ lặng lẽ nhận lấy chiếc rổ.

 

Dùng thử vài lần, hắn thấy quả thật không tệ. Vì , khi Trì Trường Hi tìm hắn đòi ba lượng bạc, hắn đưa luôn mười lượng.

 

Hắn nghĩ thầm:  

“Con người nàng ấy thật tốt sao. Để không khiến mình vì nhận ân huệ mà cảm thấy áy náy, nàng ấy còn dùng cách dung tục như đòi tiền để giúp mình giải vây.”

 

03

 

Trần Sùng Lễ bắt đầu thích sang nhà bên chơi.

 

Rồi hắn phát hiện, cuộc sống của Trì Trường Hi trong gia đình rất khó khăn, đến mức thậm chí không đủ ăn.

 

Hắn cầu xin mẹ mình mang nhiều đồ ăn ngon sang cho bé. Mẹ hắn đồng ý, , hắn vẫn không cảm thấy Trì Trường Hi trông mập lên chút nào.

 

Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo lắng, vì hắn biết Trì Trường Hi sẽ không để bản thân chịu thiệt.

 

*

 

Ngày hôm đó, hắn vô chứng kiến hai tỷ muội nhà họ Trì cãi nhau.

 

Trì Uyển vừa khóc vừa mách cha:  

"Tỷ tỷ con nướng con thỏ của con ăn! Con thỏ đó con nuôi đã lâu rồi! Cha ơi! Con ghét tỷ ấy!"

 

Trì phụ rõ ràng thiên vị muội muội nhỏ hơn, không nghe Trì Trường Hi giải thích một lời, liền giáng ngay một cái bạt tai.

 

"Nếu ngươi còn bắt nạt muội muội ngươi, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà, mặc kệ ngươi tự sinh tự diệt!"

 

Trì Trường Hi không khóc, chỉ lau đi vết m.á.u bên khóe miệng, theo bóng dáng hai cha con rời đi với nụ lạnh.

 

Giữa trời hè nắng gắt, Trần Sùng Lễ không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh.

 

Hắn quá tò mò, không biết vì sao lại lặng lẽ bám theo Trì Trường Hi, tận mắt thấy bé lẻn vào sâu trong hoa viên, xách chiếc lồng thỏ của Trì Uyển ra khỏi phủ.

 

Đến một nơi vắng vẻ, nàng rút con d.a.o găm giấu trong tay áo, từng con một cắt cổ.

 

Sau đó, nàng thuần thục lột da, xiên thịt và dựng bếp để nướng.

 

Khi đang nướng thịt, nàng nghiêng đầu về phía người đang trốn sau bụi cây lén quan sát, ánh mắt sắc lạnh:  

 

"Nó ta g.i.ế.c thỏ của nó, ta cho thành thật. Không thể để nó vu oan ta."

 

Trần Sùng Lễ lòng dạ rối bời, cảm nhiều hơn cả lại là sự khâm phục:  

"Nàng ấy có thể thẳng thắn g.i.ế.c thỏ như , thật là tuyệt."

 

Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn nảy sinh nghi ngờ sâu sắc về kết luận của chính mình:  

Liệu ta có thực sự là một kẻ ác?

 

04

 

Năm mười tuổi, mẹ hắn đột ngột qua đời.

 

Sự ra đi quá bất ngờ, quá kỳ lạ khiến Trần Sùng Lễ không thể tin nổi.

 

Việc cha hắn vội vã chôn cất mẹ càng dấy lên trong hắn mối nghi ngờ sâu sắc.

 

Hắn đau đớn đến mức muốn kết liễu chính mình, trong tâm trí không ngừng vang lên một giọng nhắc nhở rằng, ít nhất phải chờ điều tra rõ mọi chuyện.

 

Tuy , cảm của hắn ngày càng không thể kiểm soát.

 

*

 

Ngày hôm đó, khi đối mặt với những lời lẽ ác ý mà đứa đệ đệ cùng cha khác mẹ buông ra về mẹ mình, hắn không kiềm chế , đã đánh kẻ đó gần chết.

 

Cha hắn giận dữ, nhốt hắn vào từ đường.

 

Nhưng từ đường không thể giam hắn.

 

Trần Sùng Lễ trèo qua cửa sổ, phát hiện người đứng gác bên ngoài lại là gia nhân cũ của mẹ mình. Hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi quyết định leo trở lại vào trong.

 

Cảnh tượng ấy vô bị một già một trẻ đến phủ xin tá túc thấy rõ ràng.

 

Thiếu niên trẻ tuổi nở một nụ ôn hòa:  

"Sao lại không chạy nữa?"

 

Trần Sùng Lễ không gì.

 

Nhưng thiếu niên kia dường như đã hiểu, quay sang vị trưởng lão bên cạnh :  

"Sư phụ, đây chính là tiểu tú tài trẻ tuổi nhất ở Hoài Châu, người từng khen văn chương của cậu ấy. Con không muốn một mình chịu đựng sự nghiêm khắc của người nữa, nhận cậu ấy tiểu sư đệ của con đi."

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Sùng Lễ, vị trưởng lão khẽ gật đầu.

 

Thiếu niên bước đến bên hắn, tươi rói:  

"Tiểu sư đệ, chào đệ. Ta là đại sư huynh của đệ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...