Phu Quân Của Ta – Chương 10

Ta và Phù Tang trở lại phòng, bữa tối đã dọn sẵn.  

 

Ăn nửa chừng, người của phủ Đoan Dương đến cầu kiến.  

 

Cung nữ thân cận bên Đoan Dương công chúa nở nụ tươi, hành lễ:  

 

“Phu nhân, gần đây Vân Nam tiến cống một ít nấm tươi. Công chúa đặc biệt chọn vài loại thượng hạng để gửi đến tặng người.”  

 

Phù Tang vội vàng bước lên nhận lấy.  

 

“Nấm ngon cách chế biến lại cần ý, công thức đã ghi lại trong thực đơn, xin phu nhân nhất định phải đúng cách, nhớ nấu chín kỹ.”  

 

Ta mỉm cảm ơn:  

 

“Thay ta gửi lời cảm ơn công chúa của các ngươi.”  

 

Sau khi nàng rời đi, ta vào giỏ nấm, ánh mắt thoáng trầm tư.  

 

“Ta từng nghe các bằng hữu thương nhân vùng Hoài rằng nấm Vân Nam rất ngon, dễ ngộ độc. Nhẹ thì sinh ảo giác, nhảm; nặng thì mất mạng.”  

 

Ta Phù Tang, cả hai ánh mắt giao nhau.  

 

“Trì Uyển chưa ăn tối, phải không?”  

 

Phù Tang vui mừng từ tận đáy lòng:  

 

“Chưa ạ. Người bảo để nàng ta đói một bữa mà.”  

 

“Ài,” ta cũng bị sự hân hoan của nàng cho vui vẻ, “Ta tỷ tỷ, sao nỡ để muội muội mình đói bụng ?”  

 

Phù Tang hỏi:  

 

“Vậy nên…”  

 

Ta đáp:  

 

“Đi đi.”  

 

15

 

Vì chuyện bị ta giam lại, Trì Uyển tức giận đến phát điên. Khi hạ nhân mang cơm đến, nàng còn định đập bể bát đĩa.  

 

Nhưng mùi canh nấm thơm nức khiến người vừa tuyên bố không ăn không kìm mà uống liền ba bát to.  

 

Phù Tang sợ nàng trúng độc quá nặng, đành giật lấy bát, suýt nữa thì cả hai đánh nhau.  

 

Phù Tang quay lại, tức tối không thôi.  

 

Chưa đầy nửa canh giờ, một nha hoàn từ Lãm Nguyệt Các chạy đến báo, Trì Uyển phát điên, trong phòng quậy , khóc lóc gào thét, sắp không kiểm soát nổi.  

 

Ta thay bộ y phục nam nhân giản dị rồi đi đến. Vừa bước vào cửa, Trì Uyển đang gào khóc bỗng ngẩn người, chằm chằm ta.  

 

Ngay giây tiếp theo, nàng lao đến, ôm chặt lấy eo ta:  

 

“Vương gia, ngài cưỡi tiên hạc đến tìm thiếp sao? Thiếp nhớ ngài, nhớ ngài đến vô cùng...  

 

“Thiếp rất muốn theo ngài mà đi, đại thù chưa báo. Chỉ khi tên cẩu hoàng đế kia và Trần Sùng Lễ c.h.ế.t đi, thiếp mới có mặt mũi gặp ngài.  

 

“Ngài yên tâm, thiếp đã tìm cách khống chế Trần Sùng Lễ. Còn tên cẩu hoàng đế, thiếp tuy không g.i.ế.c hắn, cũng có thể khiến hắn mất hết danh dự, bị thiên hạ phỉ nhổ! Thiếp nhất định sẽ báo thù cho ngài!”  

 

Ta khẽ hắng giọng, hạ giọng hỏi:  

 

“Nàng nghĩ ra cách gì? Có thể cho vi phu nghe không?”  

 

Trì Uyển thút thít:  

 

“Những bản đồ và thư mà Vương gia giao cho thiếp, thiếp định in hàng ngàn bản, phát cho toàn thiên hạ xem. Đến lúc đó, xem tên cẩu hoàng đế kia đối diện thế nào với văn võ bá quan và dân chúng.”  

 

Ta đang định hỏi thêm, thì nàng lại níu lấy cổ ta:  

 

“Vương gia, thiếp hình như thấy rất nhiều ngài. Ngài thành tiên rồi có cả phân thân sao? Vậy thiếp nên tìm ngài nào, ngài...”  

 

Chưa hết câu, nàng ngất xỉu.  

 

Ta đỡ nàng lên giường, ép nàng uống vài bát thuốc giải độc, rồi để mặc nàng mê man, dù sao cũng không c.h.ế.t .  

 

Ta ngồi bên giường, cẩn thận suy nghĩ những lời nàng vừa . Đúng như ta đoán, nàng là thiếp của Tề vương, trong tay còn giữ bằng chứng rất quan trọng.  

 

Nguyên do Thái tử năm xưa tạo phản, có lẽ nàng thật sự có thể cho ta một câu trả lời.  

 

Tâm trí ta rối bời, ánh mắt dừng lại trong hư vô rất lâu, không ngăn trái tim đập thình thịch.  

 

Ta, Trì Trường Hi, có ơn báo ơn, có thù báo thù.  

 

...  

 

Có vẻ đã đến nửa đêm, Trì Uyển mơ màng tỉnh lại.  

 

Mặt nàng tái nhợt, giọng khàn đặc:  

 

“Ta bị sao ?”  

 

Ta lấy lại tinh thần, khẽ mỉm với nàng, dịu giọng :  

 

“Muội uống canh nấm trúng độc, ta đã chăm sóc muội cả buổi tối đấy.  

 

Muội xem, trước đây muội đối xử với ta như , đến lúc bệnh tật vẫn là ta – người tỷ tỷ này – chăm lo cho muội. Muội thật không biết ai đối tốt với mình.”  

 

Nàng suýt nghẹn thở, mày cau lại, tức mà không nên lời, trông hệt như lúc nhỏ phát hiện con thỏ của mình chết, vừa giận vừa buồn:  

 

“Nhưng chẳng phải canh nấm là do ngươi đưa sao? Ngoài ngươi ra còn ai ta? Ta mà cần ngươi chăm sóc chắc?”  

 

“... Đứa nhỏ này, không biết lòng người tốt. Ta cũng mặc kệ muội.”  

 

“Trì Trường Hi, cút cho ta!”  

 

16

 

Khi ta trở về chính viện, Trần Sùng Lễ vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường vừa đọc sách vừa chờ ta.  

 

Thấy ta mặc y phục của hắn, yết hầu hắn khẽ chuyển , vẻ mặt ngạc nhiên:  

 

“Nàng mặc y phục của ta, giả ta để đi gặp nhân sao?”  

 

Ta vừa cởi áo vừa bước đến, ghé sát mặt hắn, khẽ:  

 

“Thám hoa lang, hôm nay ta mới biết, sức hút của chàng cũng không lớn lắm đâu. Sau này khiêm tốn một chút đi.”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...