16
Ta cũng bị hắn đến mức có phần ngồi không yên.
Đứng dậy xuống giường, sai Xuân Hương ở gian ngoài pha ấm trà lại đây.
Trong thời gian đợi trà, Diệp Hoàn khẽ khàng với ta lời vừa nãy chưa hết.
“Câu Hoàng đế với trai ngươi không phải thật, chỉ là thử hắn, nhà ngươi chắc chắn cũng không tin, không ngăn nổi bên cạnh hoàng đế có một vị Hoàng Quý phi, bà ta lại không tin rằng các ngươi không tin.”
“Bà ta một lòng muốn để con trai của bà ta kế vị, chừng nào nhà ngươi còn tồn tại thì chính là mối uy hiếp đối với bọn họ, cho nên bà ta phải nghĩ biện pháp trừ khử trai ngươi.”
“Anh trai ngươi là nam chính trong truyện, chết thì chắc chắn là sẽ không chết, tính hắn ôn hòa thủ lễ, người trong nhà mà không chết hết thì hắn sẽ không phản kháng.”
“Cho nên, ngươi biết kết cục chứ? Lần liên hôn này chính là khởi đầu cho cái chết, đến lúc đó, Diệp gia và vương phủ đều bị mang tội danh tạo phản, cùng kéo nhau vào địa ngục.”
Diệp Hoàn ta: “Theo như tiết trong truyện gốc, ta và ngươi cũng sống không .”
Đã đến nước này, hắn lại còn có rảnh rồi trêu ghẹo: “Vậy nên phu nhân à, bây giờ ngươi còn khăng khăng tìm thông phòng sinh con cho ta sao?”
Nghe thấy tiếng bước chân của Xuân Hương lại đây, ta tạm thời dừng câu chuyện.
Lấy trà, trở lại trong phòng, rót cho hai người chúng ta mỗi người một ly xong, ta không dám lại sơ ý như trước.
Bởi vì lời bệ hạ với đại ca ta, ngoài phụ thân và ta ra đến cả mẫu thân ta cũng không biết.
Kết quả lúc trước chúng ta thương lượng cũng giống như lời Diệp Hoàn hôm nay.
Bệ hạ chỉ là thử xem phụ vương và đại ca ta có dã tâm hay không.
Nhưng ta không ngờ mặc dù chúng ta không có dã tâm, ông ta vẫn sẽ không bỏ qua.
Thanh âm của ta càng thấp hơn chút: “Liệu có biện pháp cứu vãn?”
Diệp Hoàn không hé răng hồi lâu.
Ta chờ đến sốt ruột: “Nếu phụ vương ta tự xin đi đất phong, đại ca cũng không hề vào cung, sự có thể tốt hơn chút hay không?”
“Không đâu, sẽ càng hỏng bét.”
Hắn chắc nịch: “Các ngươi ở kinh thành, ở dưới mí mắt hoàng đế, hắn chằm chằm các ngươi còn không yên tâm, nếu thật sự tự xin đi đất phong, hắn sẽ cho rằng các ngươi lập tức muốn tạo phản.”
“Vậy thì sao bây giờ? Không có biện pháp thay đổi hay sao?”
17
Diệp Hoàn ta tuyệt vọng thêm lần nữa.
“Nội dung trong sách đều đã định sẵn, thế chỉ e rất khó thay đổi.”
Ta ngồi không yên, trà cũng uống không trôi.
Đi hai vòng quanh phòng xong cắn răng ra quyết định của chính mình: “Chúng ta hòa li.”
Diệp Hoàn “Phụt” một tiếng, phun nước trà ra thật xa.
“Qua loa hời hợt như ? Nói, ly hôn là ly hôn luôn hả?”
“So với sinh tử và diệt tộc thì hôn sự tính là gì, phu quân, cảm ơn ngươi đã báo cho ta những điều này. Ngày mai chúng ta lại mặt, ta lập tức thương nghị với phụ vương việc này, phải tìm lý do thích hợp……”
“Chờ chút chờ chút đã, ta cũng chưa là hoàn toàn không thể thay đổi.”
Ta không dám liều dù chỉ một chút nguy hiểm.
Loại chuyện như tạo phản này, vùi trong bóng tối nguy hiểm, đưa ra ánh sáng lại rơi đầu bất cứ lúc nào.
Chỉ cần bị một người nhắc tới, cho dù căn bản không có tâm tư đó, cũng sẽ trở thành một cái gai trong lòng bệ hạ, sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Đoan Vương phủ và Diệp gia đều không thể bởi mà chết.
Lúc này Diệp Hoàn lại không nôn nóng, cứ bảo ta đợi chút, hắn muốn cùng ta suy tính lại một lượt.
Ta không muốn nghe hắn suy tính, bảo hắn mau mau ngủ, sáng mai còn về lại mặt.
Diệp Hoàn giống như kẻ si ngốc, sau khi ta nằm trên giường một lúc lâu hắn còn đang lẩm bẩm một mình:
“Sao ta như mạng, nguyện vì ta mà chết chứ, bây giờ còn chưa ra sao đã muốn hòa li với ta, quyển truyện này có thật hay không nhỉ?”
18
Sự việc quá lớn, cũng quá chấn lòng người.
Ta nằm không ngủ nổi.
Diệp Hoàn cũng không ngủ.
Hắn lật người vài cái xong lại ngồi dậy, cằm hất lên phía mép giường một cái, gọi ta: “Tiêu Lan, việc này chúng ta lại thương lượng lại lần nữa nhé.”
Ta vừa quay người lại liền đối diện với đôi mắt của hắn.
Trong căn phòng đã tắt nến, rạng rỡ sinh quang.
Tựa như vì sao sáng nhất trên bầu trời.
Trong giây phút thế này, ta lại cảm thấy có phần an lòng hơn.
Không đậy gì, cứ như mà vào đôi mắt hắn: “Thương lượng như thế nào?”
Diệp Hoàn ho nhẹ một tiếng, đầu không tự nhiên mà nghiêng nghiêng sang một bên:
“Ngươi xem, hiện tại ta đã biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta thay đổi từ bây giờ đi.”
“Theo như lời phu quân lúc nãy, phần quan trọng nhất trong cái bẫy này chính là hôn sự giữa hai người chúng ta, Diệp phủ và Đoan Vương phủ gắn liền với nhau mới có thể đạt thành sức mạnh của cả binh quyền và hoàng quyền, cũng mới có tạo phản lý do, thì hòa li chính là lựa chọn tốt nhất.”
Hắn ngửa mặt lên xuýt xoa như thể bị đau răng.
“Xít, chuyện này ấy mà, có thể đổi góc .”
“Đổi như thế nào?”
Ta từng bước ép sát khiến Diệp Hoàn rất sốt ruột.
Hắn đứng dậy lại đi tới đi lui trong phòng, khi đến mép giường của ta đột nhiên khom người, kéo cái chăn trượt xuống lên đắp cho ta: “Nói thì , ngươi đắp kín chút, đừng để bị lạnh.”
Áp quá sát, hơi nóng khi hắn chuyện phun vảo cổ ta.
Ta quay đầu muốn dịch ra một chút, nào ngờ đúng lúc Diệp Hoàn cũng nhích người ra.
Môi của ta liền quẹt qua mặt hắn.
Dưới ánh nến, cả người hắn nháy mắt cứng đờ, mặt đỏ lên nhanh chóng như con tôm quăng vào nước sôi.
Nói chuyện cũng lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi chi đó? Ta ta ta đã bảo ngươi nhỏ tuổi, hiện tại không thích hợp……”
Ta ôm chăn: “Ngươi vừa rồi chuyện này có thể đổi, phải đổi như thế nào?”
Dời đề tài, cuối cùng Diệp Hoàn tự tại một ít.
Hắn đứng thẳng, còn cách ta rất xa, cứ như sợ ta nhào lên gì hắn .
Tuy nhiên lời xem như vẫn rõ ràng.
“Làm theo tiết trong nguyên tác, mới có kết cục như trong truyện, nếu chúng ta không theo truyện, sự việc có lẽ không nhất định.”
“Hòa li chẳng phải không theo nguyên tác như ngươi sao?” Ta nhắc nhở hắn.
Diệp Hoàn bực bội xua tay: “Ngươi đừng tí là hoà ly, chút chuyện cỏn con lại một hai phải dùng ly hôn để giải quyết mới .”
Ta không muốn quấy rầy hắn suy nghĩ, dứt khoát ngậm miệng.
Diệp Hoàn tự suy tính một lát rồi với ta :“Lực lượng mà Hoàng đế cùng Hoàng Quý phi kiêng kị nhất hiện tại, một là binh quyền trong tay ta, còn lại chính là trai ngươi.”
“Chúng ta thế này nhé, xử lý bên phía ta trước, cũng đừng chờ tới tháng sau mà ngày mai lại mặt xong ngươi và ta cùng đi biên cương.”
“Cái gì?”
Ta còn cho rằng chính mình nghe nhầm.
Diệp Hoàn: “Bọn họ kỵ binh quyền trong tay ta, chỉ cần ta còn ở kinh thành một ngày thì bọn họ sẽ nghĩ cách diệt trừ ta hoặc là lấy đi binh quyền, chỉ có thể rời đi.”
Câu này có lý.
Nhưng với ta mà , ta từ nhỏ sinh trưởng ở kinh thành, mười sáu năm cũng chưa từng đi ra ngoài, bên ngoài là thế giới gì, ta căn bản không biết. Huống hồ cứ cho là chúng ta rời đi rồi, ca ta còn ở.
Ta vừa nghĩ đến điều này, Diệp Hoàn đã bắt đầu đến hắn: “Anh trai ngươi ấy à, trực tiếp bảo hắn xuất gia.”
19
Kẻ tiểu tặc Diệp Hoàn này, hắn vốn không phải tới để giải quyết vấn đề.
Hắn tới để nhục nhà ta.
Ta xốc chăn xuống giường tiện tay rút chổi lông gà trên bàn.
Lại muốn hỏi thử xem hắn có ý gì.
Lần này ta còn chưa đánh, Diệp Hoàn dang rộng tay, lại dùng chăn bọc ta trở lại trên giường.
Cả chổi lông gà.
“Đã với ngươi rồi, thời tiết lạnh, đừng để bị lạnh, sao ngươi còn dậy, đừng nhúc nhích, có chuyện gì chúng ta từ từ , không tức giận nhé.”
Đôi tay ta bị hắn khóa lại trong chăn còn ôm trong lòng, căn bản không thể đậy.
Thử vài lần phí sức, chỉ có thể biết điều mà từ bỏ.
“Chúng ta nhất định phải rời khỏi kinh thành, ca ta phải xuất gia sao?”
“Vậy ngươi xem thử là bảo vệ tính mạng quan trọng hơn hay các loại hư danh quan trọng hơn?”
Như là sợ ta lại giận, hắn lại lập tức : “Thật ra cũng không phải không có biện pháp khác, chính là biện pháp này càng đơn giản thô bạo, trị tận gốc căn nguyên.”
Ta không còn lời gì để .
Nếu chỉ có như mới có thể giữ mạng người của hai nhà, đương nhiên là bảo mệnh trước tiên quan trọng hơn.
Hai người chúng ta đã thảo luận xong, ngày hôm sau lại mặt lập tức thương lượng với cha ta việc này.
Kết quả nửa đêm này, cửa lớn của phủ tướng quân đã bị người gõ cửa.
Diệp Hoàn nghe thấy tiếng bước chân chạy vội của hạ nhân, xoay người một cái bật dậy.
Ta còn chưa ra như thế nào, hắn đã mặc xong quần áo.
“Xong rồi, sợ là sự đã xảy ra trước thời hạn, Tiêu Lan ngươi mau viết thư về nhà, ta đi sẽ trở lại sớm thôi.”
20
Là thánh chỉ trong cung tới.
Nói rằng vùng ngoại ô kinh thành sơn phỉ hoành hành, tối nay lại mệnh quan triều đình, sai Diệp Hoàn tức tốc dẫn người đi diệt phỉ.
Lúc hắn trở về, còn coi là trấn định, hỏi ta trước:
“Tin viết xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Sai người ngươi tín nhiệm nhất đưa về vương phủ, tuyệt đối không phép xảy ra sự cố.”
Bọn nha hoàn chắc chắn là không , ta gọi thiếp thân thị vệ của mình.
Diệp Hoàn thấy hắn, mũi mắt suýt dồn lại cùng nhau: “Ẩn nấp ở đâu đấy, sao ta cũng chưa từng gặp?”
“Ngoài phủ, ai dám để người ở phủ tướng quân của ngươi, thế chẳng phải là tìm chết sao?”
Hắn “Rầm rì” một tiếng.
Nhìn ta đưa tin giao cho thị vệ đồng thời dặn hắn nhất định giao tận tay cho phụ vương.
Đợi thị vệ đi ra ngoài, Diệp Hoàn với ta: “Thay quần áo, ngươi theo ta đi.”
“Hả?”
“Đừng hả nữa, nhanh lên, ngươi ở trong này thay quần áo, ta đến gian ngoài chuyện này với ngươi.”
Hắn một bên một bên đi ra ngoài.
T
a cũng không dám chậm trễ, cuống cuồng mặc quần áo vào người.
Vào thu, ngoài trời có phần lạnh lẽo, hắn đi vào trong núi diệt phỉ, còn chưa biết sẽ đi đến nơi nào.
Cho nên ta muốn mang nhiều quần áo chút.
Bên này tay nải còn chưa mở ra, Diệp Hoàn đã thúc giục: “Mặc một bộ là , đừng mang quá nhiều.”
“……”
Sau đó hắn căn nguyên sự :
“Đi vào núi diệt phỉ vốn là chuyện sẽ xảy ra vào tháng sau, có lẽ là ban ngày ta vào cung muốn lên phía Bắc cho nên bọn họ hành trước.”
“Lần diệt phỉ này, bất kể thắng bại ta đều sẽ bị đoạt quyền tước chức, rất nhanh sẽ bị nhốt vào đại lao……”
Ta cũng chưa mặc quần áo xong đã từ trong phòng đi ra: “Vậy ngươi còn đi?”
Ánh mắt Diệp Hoàn kỳ quái mà dừng tại ngực ta.
Ánh mắt trong chốc lát có phần cứng ngắc.
Đột nhiên, hắn đi tới “Xoàn xoạt” kéo toàn bộ quần áo ta lên tới cằm: “Mặc, mặc cho kỹ.”
Lại : “Mặc loại quần áo có thể che kín mít ấy, nếu không hay là ta tìm bộ nam trang cho ngươi nhé.”
Bạn thấy sao?