Đợi đến khi tỉnh lại, đã ở trong cung ấm áp, giọng của mẫu hậu truyền vào tai."Sao có thể? Sao trên người nó lại có vết bớt? Chuyện này tuyệt đối không thể.""Nương nương, lão nô thấy rõ ràng, vết bớt đó rất kín đáo, mọc ở chỗ háng, nếu không kỹ sẽ không dễ phát hiện, có lẽ người nhớ nhầm.""Ta nhớ nhầm, sao ta có thể nhớ nhầm? Vạn quý phi trước khi c.h.ế.t rõ ràng đã với ta, bà ta đã đánh tráo con ta, ta sinh ra là con trai, chỗ háng có một vết bớt hình trăng khuyết, bà ta đổi cho ta thành con , ta sinh ra là con trai!" Giọng của mẫu hậu thê lương."Hoang đường!" Phụ hoàng quát lớn, "Lời của người điên đó sao ngươi có thể tin, bà ta oán hận ngươi, chỉ mong ngươi và con phản bội, cố ý dùng lời kích ngươi, mà ngươi lại tin, còn đối xử với Nam Bình như , ngươi không xứng mẹ."Mẫu hậu sững sờ một lúc, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.Trong lòng ta an tâm, an nhiên nhắm mắt ngủ tiếp.Nhưng mùa đông rơi xuống nước, ta dù sao cũng bị cảm lạnh, người nóng bừng, một lúc sau liền có người sờ trán ta, đắp khăn lạnh cho ta hạ sốt.Ta có thể cảm nhận , đầu óc mê man, không mở mắt ra .Ta đúng lúc vài câu mê sảng."Mẫu hậu, Vạn quý phi mắng con là đồ con hoang, con mới đánh bà ta đá bà ta, con không phải cố ý vô lễ."Mẫu hậu, con đau quá, Vạn quý phi véo con đau quá..."Tạ Vô Tướng, A Tướng, mẫu hậu oán hận ta, ta phải sao bây giờ...Bên tai truyền đến tiếng khóc của mẫu hậu, bà trách móc ngự y."Sao nó còn nóng như ? Một đám vô dụng, bản cung cần các ngươi gì!"Bà lo lắng.Bà bắt đầu có dáng vẻ của một người mẹ.Đáng tiếc, ta không quan tâm nữa.Ta đến ngày hôm sau mới mở mắt ra, cả người mơ mơ màng màng, như ở trong mây mù.Mẫu hậu vui mừng kêu lên một tiếng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra."Nam Bình, con sao rồi?""Mẫu hậu, con đang nằm mơ sao? Mẫu hậu..."Ta nước mắt lã chã, mẫu hậu ôm ta khóc nức nở.26Ta dưỡng thương ở Khôn Ninh cung của mẫu hậu.Mẫu hậu ân cần chăm sóc ta, Triệu Đoan Hoa đến mấy lần, đều không thể thu hút sự ý của bà.Một hôm, Triệu Đoan Hoa khóc lóc đến."Dì, La Thần lừa con, nữ tử tên Vận Nương đó lại đến, nàng ta còn bế theo đứa bé, La Thần căn bản không đuổi nàng ta đi."Nàng ta đang hớn hở, ta từ sau rèm bước ra, nhỏ giọng : "Mẫu hậu, con muốn về Phủ công chúa rồi."Mẫu hậu lập tức bỏ mặc nàng ta: "Con vết thương chưa lành, nhất định phải khỏi hẳn mới đi."Ánh mắt ta liếc qua Triệu Đoan Hoa, ho khan vài tiếng, yếu ớt : "Mẫu hậu, con muốn đi."Mẫu hậu dường như hiểu ra điều gì đó, nỗi buồn trong mắt bà chợt lóe lên: "Nam Bình..."Ta cung kính hành lễ với bà, chậm rãi rời đi.Triệu Đoan Hoa gọi ta lại: “Tỷ tỷ, tỷ trách ta sao? Nhưng chuyện cảm, khó mà khống chế . Chỉ cần tỷ tỷ tha thứ cho ta, bảo ta gì ta cũng bằng lòng.”Ta dịu dàng : “Vậy muội hãy đáp ứng tỷ một việc, cùng La Thần hòa như ban đầu không? Muội đã có điều mình hằng mong ước, thì hãy trân trọng nó. Quận mã của muội ít nhất vẫn còn, còn phò mã của tỷ, chàng đã không còn nữa rồi.”Ta che mặt bỏ đi.Đằng sau, truyền đến tiếng mẫu hậu quở trách Triệu Đoan Hoa.“Được rồi, La Thần chỉ là có thêm một thiếp thất, con là chính thất nên độ lượng một chút. Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường , ngay cả bản cung cũng không tránh khỏi, con có đức hạnh gì mà đòi hỏi một đời một kiếp một đôi người?”Ngày hôm đó, là lần đầu tiên Triệu Đoan Hoa khóc lóc rời khỏi Khôn Ninh cung.Ta tin rằng chuyện như có một sẽ có hai, có hai sẽ có vô số lần.Không biết ai đã bày mưu cho Triệu Đoan Hoa, nàng ta đón người con tên Vận Nương vào phủ, đặt ngay trước mắt mình, nghĩ rằng như có thể dễ dàng khống chế nàng ta.Nhưng nàng ta lại sai rồi.Người con tên Vận Nương kia, có tiền.Trên đời này, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.Vận Nương sống rất thoải mái trong hậu viện phủ tướng, chẳng bao lâu sau, lại câu dẫn La Thần lên giường
Bạn thấy sao?