Phu Quân Của Nam [...] – Chương 11

Cung nữ thử hôn rời khỏi Tống phủ, quay về bẩm báo sự thật, vì , ai cũng biết, Tống tam lang bất lực.Mẫu hậu phái hết đợt thái y này đến đợt thái y khác đến Tống phủ, cuối cùng xác nhận Tống tam lang thật sự không .Mẫu hậu hướng ánh mắt nghi ngờ về phía ta.Bà phái ma ma đến phủ công chúa, hỏi ta kinh Pháp Hoa sao chép thế nào rồi?Ta giơ giơ cánh tay, : "Đợi bổn cung khỏi hẳn rồi mới chép kinh cho Hoàng hậu nương nương .""Công chúa thật sự bị thương?" Ma ma không tin, giọng đầy nghi ngờ.Ánh mắt ta chợt lạnh đi: "Bổn cung và Tống Tam lang chắc là mệnh khắc nhau, hắn không khỏe thì bổn cung cũng chẳng yên ổn. Phải đa tạ Hoàng hậu nương nương đã ban hôn."Ma ma : "Nương nương đã rồi, bất kể công chúa thế nào, hôn sự này đã là chuyện chắc chắn, tuyệt đối không thay đổi."Ta : "Trong mắt người ngoài, bổn cung vẫn là nữ nhi của Hoàng hậu nương nương, bổn cung phạm lỗi, người khác sẽ trách bổn cung, tự nhiên cũng sẽ trách Hoàng hậu nương nương. Mẫu hậu một lòng muốn lôi kéo Tống gia, hiện tại không biết Tống tướng quân đối với mẫu hậu là nghĩ thế nào?"Sắc mặt ma ma đại biến, vội vàng rời đi.Tống Tam lang len lén hỏi ta, khi nào thì cho hắn thuốc giải, hắn sợ cứ tiếp tục thế này, nương đầu bảng mà hắn quý sẽ thành của người khác mất.Ta , hòa thượng một lần và hòa thượng cả đời, chắc hẳn ngươi vẫn phân biệt .Tống Tam lang lặng lẽ ngậm miệng. Sau khi khỏi hẳn, hắn ngày ngày than thở sầu não, phiền phụ thân mình.Ngày nào cũng đúng lúc Tống tướng quân vào phòng thiếp thất, hắn lại ở bên ngoài khóc lóc om sòm.Cứ như , hắn chưa điên, Tống tướng quân đã sắp phát điên rồi, lại không thể thật sự đánh c.h.ế.t đứa con bất hiếu này.Không còn cách nào khác, Tống tướng quân đành phải tự mình xin từ hôn.Mẫu hậu thuận nước đẩy thuyền, hủy bỏ hôn ước.Chuyện này đã dạy cho ta một đạo lý, nỗi khổ của người khác đối với những kẻ ở địa vị cao chẳng hề gì, chỉ khi nào thật sự tổn đến lợi ích của họ, họ mới bắt đầu cân nhắc đến nỗi đau của người khác.Ngày từ hôn, Lý Thừa Trạch hùng hổ xông vào phủ công chúa, lạnh lùng : "Không có Tống gia, còn có Chu gia, Triệu gia, Vương gia, ngươi nghĩ ngươi trốn thoát sao?"Ta mở cửa phòng, bình tĩnh : "Vậy ngày mai, các công tử nhà Chu gia, Triệu gia, Vương gia e rằng đều sẽ liệt dương, hy vọng Thái tử điện hạ đến lúc đó vẫn còn lôi kéo lòng người.""Ngươi dám!"Ta khẽ một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Thái tử điện hạ, đừng lý lẽ với kẻ điên."Hắn đầy mặt kinh ngạc, lùi lại từng bước, rồi lạnh: "Vậy ngươi cũng cứ thử xem, người ngươi muốn gả có dám cưới ngươi hay không."Hắn đắc ý lớn bỏ đi.Ta chằm chằm bóng lưng hắn, hận ý từng chút lan tràn.Hắn không sai, ta có thể lợi dụng hoàng quyền để không gả cho người mình không muốn, hắn cũng có thể lợi dụng hoàng quyền, khiến ta vĩnh viễn không gả cho người mình muốn gả.15Đêm đó, ta ngồi trên nóc nhà uống rượu.Uống hết chén này đến chén khác.Tạ Vô Tướng nhẹ nhàng nắm lấy chén rượu của ta."Điện hạ, người say rồi.""Hừ!" Ta nốc cạn rượu trong bình, "Tạ Vô Tướng, nếu ngươi ở vào vị trí của ta, sẽ cục ra sao?"Tạ Vô Tướng nhíu mày, im lặng.Lúc hắn bế ta lên giường, lông mày vẫn nhíu chặt, xem ra là đang thật sự suy nghĩ vấn đề này.Ta trở mình, ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, hắn cho ta câu trả lời."Vậy thì chọn một người không có cửu tộc, không sợ chết, còn mến điện hạ.""Đến đâu mà tìm người như chứ?""Tìm kỹ sẽ có."Tạ Vô Tướng đỏ mặt, bay người lên.Mẫu hậu vẫn không từ bỏ ý định tìm người cho ta gả.Lúc này bà dường như mới nhận ra ta đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà, ngang ngược muốn nắm giữ hôn sự của ta trong tay.Phu quân mà bà chọn cho ta mỗi người một vẻ, đều là những công tử ăn chơi trác táng của các gia đình quyền quý.Ta không muốn vì bà mà đau lòng, vẫn không khỏi tự nghi ngờ bản thân.Là ta không tốt sao?Là ta sai sao?Có phải ta không nên đầu thai vào bụng mẫu hậu hay không?Tiệc Trung thu, quân thần cùng vui.Mấy công tử mà mẫu hậu để ý đều có mặt, ai nấy ngoan ngoãn như chim cút.Giờ đây cả kinh thành đều biết, Nam Bình công chúa đã thất sủng, không ai muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho ai, rõ ràng biết sẽ thành oan gia, mà hôm nay lại phải cùng ngồi chung mâm.Một cỗ uất khí ngưng tụ trong lòng, khiến ta khó thở. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...