Phù Linh – Chương 9

9

 

Sau một, hai tháng không gặp, Phó Hành trông càng tiều tụy hơn.

 

Da vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, cơ thể tỏa ra mùi hôi thối của sự phân hủy.

 

Anh trông như sắp ra đi bất cứ lúc nào.

 

Thấy tôi, ánh mắt Phó Hành ban đầu đầy vẻ không tin, sau đó nhanh chóng chuyển thành sự van nài.

 

"Phù Linh, muốn về nhà."

 

"Anh không muốn ở lại chỗ ch//ết tiệt này nữa, em đưa về nhà không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Chủ tịch Phó, tôi bận công việc tập đoàn, không có thời gian chăm sóc ."

 

"Anh cứ ở lại bệnh viện, nơi này có những nhân viên y tế chuyên nghiệp, hàng đầu."

 

"Họ có thể đảm bảo tốt nhất cho sống sót."

 

Đôi mắt Phó Hành đỏ hoe, nghẹn ngào cầu xin tôi: "Phù Linh, trước đây là sai, không nên đối xử với em như ."

 

"Một đêm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, em đừng bỏ mặc ."

 

"Anh xin em, đưa về nhà, đưa về nhà đi."

 

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng đồng ý.

 

Tôi đẩy xe lăn đưa vào biệt thự của nhà họ Thẩm.

 

Ở đây đã có người ở lâu, nên bầu không khí tiêu điều trước đây đã biến mất.

 

Mặc dù là cuối thu, trong khu vườn nhỏ vẫn còn rất nhiều cây xanh tươi tốt.

 

Phó Hành ngồi bệt trên xe lăn, ánh mắt đầy kinh ngạc.

 

"Phù Linh, sao em vẫn có thể ở đây?"

 

"Căn nhà này, căn nhà này, rõ ràng, rõ ràng..."

 

Tôi đẩy đến một cái đình nhỏ.

 

Những lời không thể thốt ra, tôi sẽ thay.

 

—--

 

Tôi vào nhà, lấy ra hai cuốn sổ đỏ, mở ra và đưa cho .

 

"Phó Hành, mở to mắt mà cho rõ, biệt thự nhà họ Thẩm và cả nhà họ Phó, bây giờ đều là của tôi."

 

Phó Hành ngẩng lên tôi, trong ánh mắt , sự kinh ngạc dần biến thành nỗi sợ hãi.

 

Tôi cất sổ đỏ đi, ngồi xuống đối diện , tâm trí chầm chậm chìm vào ký ức.

 

Dường như tôi lại thấy toàn bộ cuộc đời mình.

 

"Phó Hành, tôi và , và cả Tâm Dao, chúng ta cùng lớn lên."

 

"Tôi không biết từ khi nào bắt đầu thích Tâm Dao. Nhưng là chàng trai đầu tiên mà tôi thích."

 

"Tôi thật lòng thích mà. Nên khi Phó Kiến Quốc đưa đến nhà tôi cầu hôn, dù rõ ràng không muốn, tôi vẫn vui lắm."

 

"Tôi nghĩ, tôi tốt như thế này, rồi sẽ thích tôi thôi."

 

"Tôi cứ quấn lấy bố, bắt ông dạy kinh doanh, bắt ông chuyển hết tài nguyên của nhà họ Thẩm cho ."

 

"Tôi là con độc nhất của nhà họ Thẩm, bố tôi tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời."

 

"Ông ấy đã đưa vào con đường kinh doanh, dạy cho tất cả kinh nghiệm cả đời mà ông ấy có ."

 

"Vậy nên, đã trưởng thành, Phó Thị đã phát triển."

 

"Và nghĩ rằng, cần thoát khỏi nhà họ Thẩm."

 

Tôi cúi đầu, giấu đi dòng nước mắt đã dâng lên trong mắt.

 

"Anh và Phó Kiến Quốc quả thực là cha con, đến cả cách người cũng giống nhau y hệt."

 

"Phó Kiến Quốc đã tạo ra vụ tai nạn, gi//ết ch//ết bố mẹ của Mộ Tâm Dao."

 

Tôi ngẩng phắt lên, chằm chằm vào .

 

"Còn , chồng của tôi, đã ra vụ tai nạn khiến bố mẹ tôi thiệt mạng."

 

Phó Hành né tránh ánh mắt của tôi, không dám đối diện.

 

Không sao, tôi tiếp tục .

 

"Nhưng, Phó Hành, quên rằng, cha nào con nấy."

 

"Hôm nay tôi rảnh, kể cho nghe một câu chuyện, coi như nghe cho vui."

 

"Đi một vòng bảy năm, cuối cùng tìm lại Mộ Tâm Dao, chắc vui lắm nhỉ?"

 

"Ánh trăng sáng mất rồi lại tìm thấy, còn gì hạnh phúc hơn thế?"

 

"Phó Hành, Mộ Tâm Dao là do tôi tìm về."

 

"Hợp đồng của Tinh Hà là phần thưởng tôi cho ta."

 

"Ông chủ Lý của Tinh Hà và bố tôi có mối quan hệ sống còn. Năm sau, Tinh Hà sẽ lại trở về tay tôi."

 

"Hai hợp đồng mà ta thực hiện thành công ở Phó Thị cũng là của tôi."

 

"Cô ta phải có thành tích thì mới có thể đẩy ta lên cao. Cô ta lên cao rồi lại ngã xuống, mới có thể hủy hoàn toàn uy tín mà đã tích lũy ở Phó Thị."

 

"Gia đình của Tâm Dao và gia đình của tôi đều đã ch//ết trong tai nạn."

 

"Còn , chồng của tôi, cũng mất nửa mạng trong vụ tai nạn."

 

"Anh đoán xem, ở đây có sự liên hệ nào không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...