Phù Linh – Chương 8

 

8

 

Phó Hành bị tàn phế.

 

Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, mời các bác sĩ hàng đầu trong và ngoài nước. Sau khi nỗ lực cứu chữa, họ chỉ có thể giữ mạng sống cho .

 

Anh có ý thức, có thể chuyện một chút, toàn thân bị liệt, chẳng khác nào một cái xác không hồn.

 

Cơn đau do chi ảo ảnh hành hạ từng giờ từng phút, tiếng rên rỉ của gần như vang lên suốt hai mươi tư giờ trong phòng bệnh.

 

Để không ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác, tôi đã cả một tầng của bệnh viện, sắp xếp an ninh bảo vệ suốt ngày đêm.

 

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, tôi đã nhờ đến các bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để đánh giá trạng tinh thần của mình và nhiều lần xác nhận rằng tôi không gặp phải căng thẳng hay tổn thương tâm lý nào.

 

Sau khi sắp xếp lại tâm trạng, tôi đến bệnh viện để gặp Phó Hành.

 

Những cơn đau đã tiều tụy, thân hình hốc hác không còn ra hình người.

 

Khi thấy tôi, nước mắt lập tức trào ra.

 

"Phù Linh, giúp gọi Dao Dao, muốn gặp ấy, xin hãy cho gặp ấy một lần."

 

Tôi , không gì.

 

Phó Hành điên cuồng chửi rủa tôi, dùng mọi lời lẽ để sỉ nhục tôi.

 

Trước mặt , tôi gọi cho Mộ Tâm Dao và cầu đến bệnh viện.

 

Cô đồng ý.

 

Sau khi tôi tắt điện thoại, tâm trạng của Phó Hành có thể thấy rõ ràng là tốt lên ngay.

 

Mặc dù không thể cử , ánh mắt Phó Hành vẫn thỉnh thoảng hướng về phía cửa.

 

Tôi kéo ghế ngồi xuống, cùng yên lặng chờ đợi Mộ Tâm Dao.

 

Chúng tôi không phải đợi quá lâu, nửa tiếng sau, Mộ Tâm Dao đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

 

Nước mắt to như hạt đậu chảy dài trên khóe mắt của Phó Hành, không thể thành câu, chỉ liên tục lặp lại: "Dao Dao, Dao Dao, Dao Dao..."

 

Mộ Tâm Dao khoanh tay đứng cách giường bệnh một mét, không tiến lại gần hơn.

 

Phó Hành cố gắng : "Dao Dao, lại đây một chút, để em, không?"

 

Mộ Tâm Dao khẩy.

 

"Phó Hành, tôi đến đây chỉ để tận mắt thấy cảnh thảm của ."

 

"Mạng thật dai, xe bị đâm nát như vẫn sống ."

 

Phó Hành sững sờ!

 

Môi run lên dữ dội, không thốt nổi một lời.

 

Ánh mắt Mộ Tâm Dao đầy tuyệt vọng.

 

Mộ Tâm Dao tiếp tục : "Từng là sai lầm lớn nhất đời tôi."

 

"Phó Kiến Quốc đã người đâm ch//ết bố mẹ tôi chỉ để ép tôi rời xa ."

 

"Anh ngốc đến mức nào mà tin rằng tôi vẫn còn ?"

 

Nước mắt của Mộ Tâm Dao rơi xuống.

 

"Phó Kiến Quốc thật may mắn, ch//ết sớm."

 

"Tôi đến đây thay mặt bố mẹ tôi thấy cảnh tượng thảm của . Họ trên trời chắc cũng có thể an lòng rồi."

 

Mộ Tâm Dao đi đến cửa, quay đầu lại câu cuối cùng: "Phó Hành, người từng nhất trên thế gian này là chị Phù Linh."

 

"Nhưng cũng đã đánh mất ấy."

 

—----

 

Mộ Tâm Dao rời đi, tôi cũng rời khỏi bệnh viện.

 

Những ngày sau đó, tôi dốc hết sức vào công việc, quyết tâm đưa Phó Thị trở lại quỹ đạo nhanh nhất có thể.

 

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến cuối thu, đâu đâu cũng chỉ thấy cảnh tiêu điều.

 

Bảo vệ đã gọi cho tôi rất nhiều lần, rằng Phó Hành cứ đòi gặp tôi.

 

Chọn một buổi chiều không quá bận rộn, tôi quyết định đến thăm bệnh viện.

 

—----

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...