4
Khi tôi và Phó Hành kết hôn, Tập đoàn Phó Thị vẫn thuộc quyền sở hữu của cha , Phó Kiến Quốc.
Hai năm sau khi kết hôn, Phó Kiến Quốc qua đời, Phó Hành chính thức kế thừa Phó Thị.
Vì , tài sản trước hôn nhân của Phó Hành không phải là ít, cũng không quá nhiều.
Hai bên luật sư mất hai ngày để sắp xếp lại tài sản, và theo thỏa thuận của chúng tôi, thủ tục chuyển nhượng thực hiện.
Ngày tôi nhận giấy tờ sở hữu mới cũng là sinh nhật của Mộ Tâm Dao.
Cô ta đã đặt tiệc trà chiều tại một khách sạn năm sao, bày đầy bàn họp lớn trong phòng khách chính của tập đoàn Phó Thị, mời mọi người uống trà.
Trước mặt nhiều đồng nghiệp, Mộ Tâm Dao giơ giấy chứng nhận quyền sở hữu, bám chặt lấy Phó Hành như một gấu koala.
"A Hành, đối với em thật tốt."
"Em sẽ không bao giờ rời xa nữa, thật đấy."
Tôi đứng bên cạnh, không biểu lộ cảm , chỉ im lặng quan sát.
Đồng nghiệp ai nấy đều lúng túng, không ai lời nào, chỉ cúi đầu ăn uống.
Phó Hành một tay ôm eo Mộ Tâm Dao, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu ta, : "Ngốc quá."
Mộ Tâm Dao cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu đến trước mặt tôi, tươi cảm ơn: "Chị Phù Linh, Thẩm thật sự đã chăm sóc ngôi nhà cũ của chị rất đẹp, em đã mong ước có ngôi nhà ấy hơn mười năm rồi."
"Tưởng rằng sẽ không bao giờ có cơ hội sở hữu."
"Thật sự cảm ơn chị Phù Linh rộng lượng, đã nhường lại căn nhà cho em."
Tôi gật đầu.
"Không có gì, đây là thứ mà A Hành của đã dùng toàn bộ gia sản của mình để đổi lấy."
"Điều đó có nghĩa là ngoài phần tài sản chung của tôi và ta trong Phó Thị, ta không còn một xu nào nữa."
Tôi về phía Phó Hành, người đang đứng sau lưng Mộ Tâm Dao.
"Chủ tịch Phó thật hào phóng, ngàn vàng chỉ để đổi lấy nụ của mỹ nhân."
Phó Hành bước tới đứng bên cạnh Mộ Tâm Dao.
Anh đưa tay, đan chặt mười ngón tay với Mộ Tâm Dao.
"Năm đó, bố tôi không đồng ý cho tôi và Dao Dao ở bên nhau, ép ấy phải ra nước ngoài."
"Cuộc sống của ấy lẽ ra phải giàu sang phú quý, đây là món nợ tôi mắc với ấy."
"Lúc đó tôi không đủ sức phản kháng, bây giờ, tôi đã có thể bảo vệ ấy toàn vẹn."
Tôi lạnh mặt, ánh mắt không rời Phó Hành.
"Vậy ra, từ đầu đến cuối đều lợi dụng nhà họ Thẩm?"
Phó Hành cúi đầu, chậm rãi vuốt ve tay của Mộ Tâm Dao, chẳng thèm tôi lấy một cái.
"Thẩm Phù Linh, liên hôn thương mại là sự tự nguyện của cả hai bên."
Mộ Tâm Dao dựa vào Phó Hành, toàn thân toát lên vẻ hạnh phúc.
Còn tôi, không chịu nổi khi thấy người mình ghét hạnh phúc.
Tôi đưa tập tài liệu cho Mộ Tâm Dao, chậm rãi : "Cô Mộ, đọc xong tập tài liệu này, hy vọng vẫn có thể hạnh phúc."
—---
Mộ Tâm Dao bối rối nhận lấy tài liệu, lật từng trang xem, mặt càng lúc càng tái đi.
Đến trang cuối cùng, tay run rẩy, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.
Phó Hành cau mày, giật lấy tài liệu từ tay Mộ Tâm Dao.
"Cô đưa cho Dao Dao xem thứ vớ vẩn gì thế?"
Anh chỉ liếc mắt một cái, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Thẩm Phù Linh, sao có những tài liệu này?!"
Tôi hai gương mặt trắng bệch giống hệt nhau, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Bạn thấy sao?