2
Ôm lấy tấm ảnh của bố mẹ, tôi cuộn mình trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng việc, dần dần thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng của Mộ Tâm Dao.
"A Hành, từ nhỏ em đã rất thích ngôi nhà của chị Phù Linh."
"Anh tặng nó cho em không?"
Tôi mở cửa phòng việc, đứng trên hành lang xuống, đèn dưới đại sảnh sáng rực. Mộ Tâm Dao khoác tay Phó Hành, đang ngắm nhà của tôi.
Phó Hành cưng chiều cọ nhẹ vào mũi ta, : "Được."
Tôi giơ tay lên, "Tách" một tiếng bật đèn trên hành lang và bước xuống cầu thang.
"Chủ tịch Phó, Phó Thị là do quyết định. Nhưng căn nhà họ Thẩm thuộc quyền sở hữu của tôi, không thể quyết định ."
Mộ Tâm Dao ngước lên Phó Hành, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương, trông thật tội nghiệp.
"Phù Linh, biết đấy, nếu muốn ngôi nhà này, tôi có nhiều cách."
"Khi tôi vẫn còn muốn thương lượng với , tốt nhất là nên biết dừng đúng lúc."
—----
Phó Hành lúc này thật xa lạ, đến mức khiến lòng tôi lạnh buốt.
Tôi từ từ bước tới trước mặt họ, Phó Hành vô thức kéo Mộ Tâm Dao ra sau lưng mình.
"Phù Linh, Dao Dao đối với tôi không giống như bất kỳ ai khác."
"Những gì ấy muốn, bất kể giá nào, tôi đều sẽ cho ấy."
Tôi không gì, đột ngột giơ tay tát vào mặt ta.
"Bốp!"
Bên má trái của ta lập tức hiện rõ dấu bốn ngón tay.
Tôi từ tốn xoa bàn tay phải bị tê, lạnh lùng hỏi: "Nếu Mộ muốn có thân phận Phu nhân của Phó Thị thì sao?"
Phó Hành sững lại sau cái tát, mặt ta đanh lại, ánh mắt đầy giận dữ, khi nghe câu hỏi của tôi, ta đứng ch//ết trân tại chỗ.
Thân phận Phu nhân Phó Thị vốn gắn liền với Thẩm Phù Linh.
Muốn cắt đứt điều đó, cái giá phải trả là một nửa tài sản của Phó Thị và cá nhân Phó Hành.
Anh ta chưa đủ mạnh để chịu đựng cơn thịnh nộ từ tất cả các thành viên hội đồng quản trị.
Nhìn sắc mặt ta thay đổi liên tục, tôi không thể kìm mà bật thành tiếng.
"Phó Hành, khi dựa vào nhà họ Thẩm của tôi, đâu có thái độ như bây giờ."
"Chính bố tôi đã không tiếc gì để rót vốn cho Phó Thị, từng bước một dạy cách kinh doanh, mới có Phó Thị ngày hôm nay."
"Bố tôi không còn nữa, nhà họ Thẩm vẫn còn tôi, Thẩm Phù Linh."
"Đừng mơ mộng hão huyền nữa mà nghĩ rằng Phó Thị hoàn toàn do chủ."
Phó Hành sa sầm mặt lại, trán nổi gân, rõ ràng là đang cố kìm nén cảm .
Khi không khí trở nên căng thẳng, Mộ Tâm Dao, người vẫn Phó Hành che chở, nhẹ nhàng kéo tay áo , giọng dịu dàng : "A Hành, em không muốn giành vị trí Phu nhân Phó Thị đâu. Em không muốn khó ."
Toàn thân căng thẳng của Phó Hành bỗng mềm đi, nắm tay Mộ Tâm Dao, tôi đầy ẩn ý.
"Thẩm Phù Linh, mạnh mẽ như , sớm muộn gì chúng ta cũng không thể tiếp tục sống chung."
Tôi ngẩng đầu, thẳng lưng lên.
"Nhà họ Thẩm của tôi không dạy tôi phải cúi đầu trước bất kỳ ai."
Tôi giơ tay chỉ về phía cửa, hạ lệnh đuổi khách: "Hai người nếu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Phó Hành nắm tay Mộ Tâm Dao, bước ra khỏi cửa, rồi quay đầu lại một câu.
"Thẩm Phù Linh, biệt thự của nhà họ Thẩm, tôi nhất định sẽ tặng cho Dao Dao."
"Tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần trước."
—-
Bạn thấy sao?