Giống như tôi là lầu trưởng nên dù là nửa đêm đi thang máy cũng sẽ không gặp phải chuyện gì. Bởi vì là lầu trưởng thì ở bất cứ thời điểm nào đi thang lầu hoặc thang máy đều an toàn.
Chiếc nhẫn cùng cái bóng trong tivi giống như là đang giám sát tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Càng hiểu rõ những điểm này, đáy lòng tôi lại càng thấp thỏm.
Một mặt, dưới sự phân tích của Hoàng Mị Mị, tôi đương nhiên hiểu rõ bản thân chọn lầu trưởng là rất may mắn, so với những hộ gia đình bình thường khác càng nhiều thêm cơ hội sống sót!
Nhưng ở mặt còn lại, trong đầu tôi vẫn luôn không nhịn hiện lên hình ảnh cơ thể của bà chị bị người nhà gặm nhấm ở phòng 604 kia. Hôm nay là tôi giúp chị ta tiêu độc thì liệu có khi nào… Có khi nào người bị công kích lần sau sẽ trở thành tôi không?!!!
Rốt cuộc tới bao giờ tôi mới có thể trốn thoát khỏi cuộc sống khủng bố như thế này?
Hiện tại, không ai có thể trả lời vấn đề này cho tôi…
Ngay vào lúc bản thân đang rầu rĩ, tim tôi lại đau nhói. Sau đó, âm thanh báo tin nhắn quen thuộc lại xuất hiện.
Đúng , có lòng tham sẽ không có kết quả tốt… Lần này tôi tuyệt đối sẽ không quên!
07.
Sau khi chứng kiến th.ảm á.n ở phòng 604, trước tiên tôi liền học thuộc các quy tắc. Tôi thề, khi còn bé phải đọc thuộc lòng mấy bài thơ cổ cũng chưa từng có nghiêm túc đến thế!
Đồng thời trong lúc phân phát đồ ăn, tôi cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Đồ ăn phải giấu dưới đáy quầy, ai ký tên thì mới lấy đi một phần.
Tôi nhớ trong quy tắc có miêu tả liên quan đến thịt là
Bên trong tòa nhà này hiện tại chắc chắn vẫn còn rất nhiều hộ gia đình bình thường, tôi đương nhiên nghĩ muốn trực tiếp quăng phần thịt của họ ra ngoài lại phát hiện mỗi khi tôi muốn mở phần vật tư của người khác ra để lấy thịt thì con mắt trên mặt nhẫn sẽ xuất hiện hung hăng chằm chằm vào tôi.
Trong hoàn cảnh như , tôi chỉ có thể từ bỏ. Dù sao nếu cứ tiếp tục hành thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì là không ai biết …
[Tối hôm qua thấy phòng 604 như là tính hộ gia đình không bình thường sao?]
[Bởi vì bọn họ đã trái với quy tắc à?]
Đáy lòng tôi thấp thoáng có chút suy đoán…
Đúng lúc này từ trong thang máy có một người đàn ông trung niên để râu quai nón bước ra. Hắn đến cạnh tôi, đầu tiên là liếc qua một cái, sau đó mở miệng : “Ừm… lãnh đồ.”
Nghe , tôi lập tức ra tay. Dù sao hai ngày liên tiếp cung ứng vật tư cũng đã tạo cho tôi chút phản ứng bản năng.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm lấy đồ vật rời đi.
Lúc này cũng đã sắp đến 12 giờ, tôi cẩn thận vào tờ danh sách đăng ký. Hiện đã phát cho 19 hộ mà phòng 604 bị tôi tiêu độc hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tôi tag @5 hộ gia đình vẫn chưa đến nhận vật tư trong nhóm.
103, 202, 302, 601 và 604. Trong đó có phòng 604 là không trả lời, còn lại 4 hộ đều rất nhanh hồi đáp.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Mấy cái này bỏ tủ lạnh có sao đâu? Hay mọi người cứ tới lấy đi chứ quăng bỏ thì lãng phí quá.
Nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn như một chương trình tự hóa đáp lại.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
Thật sự có người sẽ ngay đến đồ ăn phát miễn phí cũng không cần sao? Mà thời bây giờ còn có nhà ai không có tủ lạnh để chứa đồ nữa chứ? Trừ khi là…
Nhìn câu trả lời lặp lại của bọn họ, tôi lấy ra một trang giấy ghi chép huống hiện tại.
Trong nhóm dĩ nhiên có người nếu những người kia không lấy thì cho bọn họ đi. Nhưng tôi đều trả lời rằng mỗi nhà chỉ có thể lấy một phần, dư phải thu về.
Bạn thấy sao?