Phong Lâu Quái Đàm [...] – Chương 4

Các túi đồ ăn đặt trên đất.

 

Tôi mở vài túi ra xem thì thấy đồ vật bên trong giống nhau như đúc. Loại giống nhau như đúc đó không phải là ở chủng loại đồ ăn mà là ở tất cả kích thước, hình dạng lớn nhỏ, trọng lượng.. thậm chí là những lỗ chấm bé tí xíu nằm ngoài rìa phiến lá cải thìa cũng đều giống nhau cứ như là copy dán, hoàn toàn không có chút thay đổi gì!

 

Mặc dù tôi không nắm vững thường thức sinh hoạt cũng hiểu đạo lý trên thế giới này không tồn tại hai bông tuyết giống hệt nhau!

 

Bên trong túi có cải thìa, cà rốt và thịt ba chỉ. Mặc dù đều là những thứ khó kiếm hiện nay vẫn khiến tôi không tránh khỏi bỗng cảm thấy hãi hùng.

 

Cuối cùng, tôi vẫn nhịn không xách một túi đồ ăn đặt xuống bên cạnh mình, sau đó đánh dấu tick vào bảng điểm danh.

 

Mấy ngày nay tôi liên tục đặt mua thức ăn trên app điện thoại, mà trong huống hiện tại thì không thể là mua mà phải là năn nỉ xin mua!

 

Nếu may thì có thể 7 giờ mua kịp hai bắp cải thảo, còn không thì cho dù là bắt đầu từ 4 giờ cũng chỉ vớt vát có một cái củ tỏi mà thôi! Mà vốn mấy đồng mua nửa ký đồ ăn thì hiện tại đã đội giá lên không biết bao nhiêu lần, càng đừng chi là tiền phí giao hàng đắt kinh khủng.

 

Trước mắt tôi này không phải là từng túi đồ ăn mà rõ ràng chính là từng bọc tiền! Trong điều kiện hiện tại thì tôi không có tư cách gì để bắt bẻ…

 

Nhiều túi đồ như , nếu bán ra ngoài thì chẳng phải sẽ kiếm rất nhiều tiền sao?

 

Trong đầu đột nhiên toát lên ý nghĩ như chỉ một giây sau tôi liền nhớ đến câu trên dòng tin nhắn hôm qua.

 

 

Thôi, có một số chuyện vẫn là nên đừng !

 

Tôi đã đếm sơ qua, tổng cộng có 24 cái túi vừa vặn tương ứng với 6 tầng lầu, mỗi tầng lầu có 4 nhà. Thế là ác niệm vừa mới dâng lên kia của tôi nhanh chóng bị đánh trở về…

 

 

Đây là tin nhắn tôi gửi lên nhóm, không biết từ lúc nào mà việc cấm đăng tin ở trong nhóm đã tắt. Vì để người khác tin tưởng hơn, tôi còn chụp hình đồ ăn ở trên đất đăng lên nhóm.

 

: A, đu! Ban quản lý tài sản của chúng ta mở mắt rồi à? Vậy mà lại phát đồ ăn miễn phí! Coi bộ tốn không ít đâu nha!

 

: Tốt sao? Tôi phải mau xuống dưới đó lấy thôi!

 

: Mau xuống! Mau xuống! Hết rồi là thôi đó! @all

 

Tôi cố ý nhắc nhở bọn họ, cũng vì muốn sớm chút xong chuyện để trở về.

 

‘’Ting!”

 

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, có vài người từ bên trong đi thẳng tới chỗ tôi.

 

Thấy có việc, tôi cũng vội vàng bắt đầu phân phát và đăng ký. 

 

“Ây da, Tiểu Bạch! Cô là lầu trưởng của chúng tôi sao? Tốt quá, về sau có việc gì tôi sẽ tới tìm !”

 

“Mấy thứ này chia ra hết rồi, việc năng suất thật đấy!”

 

Người chuyện chính là dì Trương khoảng chừng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt trung niên hiền hậu. Dì ấy ở phòng , là hàng xóm sát vách của tôi. Được dì ấy khen khiến tôi cũng có chút ngượng ngùng…

 

“Mà dì Trương ơi, nếu như trong người thấy bình thường thì thôi, khoan hãy ăn thịt nhe! Cũng không biết chừng nào mới có thịt nữa, mình bỏ tủ lạnh ăn từ từ ăn đỡ hơn.”

 

Tôi thật sự cảm thấy chuyện lần này có hơi qu.ỷ d.ị nên mới cố ý nhắc nhở một câu. Dì Trương cũng gật đầu với tôi.

 

“Ừ, dù sao dì cũng ăn chay.”

 

Tiếp đó lại có mấy nhà đến đều là ứng xử hòa bình lịch sự với nhau, mãi cho đến người kia…

 

Lúc này, thang máy lại kêu lên. Từ bên trong bước ra một người phụ nữ trung niên tóc ngắn có đôi mắt hình tam giác, vừa xuất hiện liền chống eo với tôi: “Cô có biết lầu trưởng hay không ? Mấy người phân phối đồ ăn kiểu gì hả? Đáng lý ra không nên mỗi nhà nhận một túi mà phải chia theo nhân khẩu của từng nhà chứ?”

 

“Tôi ở phòng 604, nhà chúng tôi có tới 5 người lận đấy! Chỉ có một túi thì sao mà ăn đủ!”

 

“Tôi lấy thêm không?”

 

Mặc dù là giọng điệu hỏi thăm người phụ nữ này lại không hề có chút khách sáo, vừa giơ tay đã muốn túm lấy cái túi.

 

Thấy tác của chị ta, tôi vội vàng tiến lên ngăn cản.

 

“Chị à, vụ này không nha! Đồ ăn đều đã chia ra đủ hết cả rồi, chị mà cầm thì sẽ có người bị thiếu đó!”

 

Nhưng vừa nghe tôi dứt lời, người phụ nữ đó liền chỉ vào mũi của tôi : “

 

“Nhưng mà chúng tôi không đủ ăn! Chồng tôi ba ngày rồi không đi ị nổi luôn đó!”

 

“Mấy người cũng phải biết thông cảm một chút chứ! Cô là lầu trưởng, chẳng phải cũng đã có một phần rồi đó sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...