Nghe tin trai gặp tai nạn, Ý Lan vội vã chạy đến bệnh viện thì thấy hắn ôm ấp khác.
Tuy một tay đã bị bó bột, Thế Vương vẫn có thể vững vàng an ủi ấy, giọng êm dịu dỗ dành: "Không sao đâu, có ở đây, sẽ chăm sóc cho em."
"Anh Vương, em đau quá… chân đau, trong lòng càng đau hơn." Cô nọ dựa vào ngực hắn khóc nức nở.
Cảnh tượng bên trong phòng bệnh chướng mắt đến nỗi Ý Lan điên tiết. Khi chuẩn bị lao đến tách họ ra thì bỗng dưng đó kéo trai xuống.
Khoảnh khắc đó, khi thấy hắn nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn ấy mà không hề phản kháng một chút nào thì đã hiểu ra. Không phải là kia trơ trẽn bám lấy hắn, mà là đôi bên đều có cảm với nhau.
Ý Lan nhận ra này là Bạch Ngọc, cách đây không lâu Thế Vương còn bảo bọn họ chỉ là học cũ.
Lần đầu tiên Ý Lan biết đến sự tồn tại của Bạch Ngọc là khi Thế Vương dẫn đến buổi họp lớp. Khi hắn giới thiệu là người hiện tại của hắn thì ta có vẻ thất vọng. Chuông cảnh báo rung lên dữ dội trong lòng , gặng hỏi thì hắn lại bảo ghen tuông quá đà, hai người họ chưa từng hẹn hò với nhau bao giờ.
Một người thân của hắn còn kể lại: "Hồi cấp ba hai người họ như đối thủ trời chọn , ghét nhau ra mặt luôn mà. Nếu có cơ hội chơi xấu đối phương là bọn họ đến cùng luôn đấy."
Không khí họp lớp vui vẻ, hai người họ cũng không có tương tác gì kỳ lạ nên Ý Lan bỏ qua, cho rằng bản thân nghĩ nhiều rồi. Ai ngờ bọn họ đúng là không hẹn hò, còn thầm thì đã nhiều năm.
Mặc kệ mối ấy đã trôi qua bao nhiêu lâu, mặc kệ Thế Vương sắp sửa đính hôn với Ý Lan, tất cả đều không thể ngăn cản Bạch Ngọc thổ lộ nỗi lòng: "Khi cận kề cái chết rồi em mới biết người trong lòng mình là ai. Em , nhiều tới nỗi có hy sinh đôi chân vì cũng cam lòng."
Hai mắt Thế Vương rưng rưng , hết vuốt tóc lại đến sờ mặt người trong lòng. Ánh mắt chiều chuộng mềm mại như thể hắn đang ôm báu vật quý giá nhất trần đời.
Chuyện này mới đẹp đẽ sao. Chàng trai, cùng nhau chia sẻ kỷ niệm thanh xuân quý giá, sau nhiều năm bỏ lỡ nhau thì cờ gặp lại. Một hồi thập tử nhất sinh họ mới nhận ra cảm của bản thân, bất chấp tất cả để quay về bên nhau.
Ý Lan nhịn không nổi nữa, bước vào phòng lên tiếng chất vấn: "Này, rõ ràng biết Thế Vương đang hẹn hò với tôi. Chúng tôi còn sắp sửa đính hôn, sao có thể trơ trẽn như thế chứ?"
Thế Vương sượng cứng người, bối rối quay đầu : "Ý Lan, em đến đây gì? Em còn đang bị cảm mà?"
Ý Lan choáng váng đến xây xẩm mặt mày, không hiểu sao hắn có thể bày ra dáng vẻ quan tâm trong khi đang ôm người phụ nữ khác. Còn thì lo lắng cho hắn đến nỗi mặc kệ bản thân sốt gần bốn mươi độ, chạy đến đây chỉ để chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.
Bạch Ngọc đẩy Thế Vương ra, thẳng thắn với : "Em là Ý Lan đúng không? Thế Vương rất hay nhắc đến em. Anh ấy em là người mẹ ấy giới thiệu cho, tuy em là tốt quá để tâm vào công việc, thường xuyên bỏ bê ấy."
"Chuyện đó thì liên quan gì đến . Tôi bỏ bê người thì có quyền chăm sóc dùm tôi à?" Ý Lan tức giận phản bác.
"Nếu em không thể dành trọn cho Thế Vương thì chẳng bằng buông tay đi. Như thế thì em có thể tập trung vào sự nghiệp, ấy cũng có thể tìm người thích hợp hơn."
Gương mặt tròn trịa đáng bao nhiêu thì lời ra nực bấy nhiêu, Bạch Ngọc nhíu mày khó xử : "Lúc nãy khi cận kề lằn ranh sinh tử, Thế Vương đã cố gắng bẻ lái cho nửa bên xe ấy ngồi tông vào cột điện, bảo vệ người ngồi ghế phụ là chị bình an. Điều đó chứng tỏ ấy thật lòng chị.”
Hơi lạnh kéo dài từ đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân, Ý Lan sững người Thế Vương: "Cô ấy có thật không?"
Thế Vương ngập ngừng : "Anh… cũng không ngờ bản thân lại hành như thế, giống như bản năng của là bảo vệ ấy.”
Hắn với mà như tự lẩm bẩm với chính mình, đến cuối cùng thì bừng tỉnh: "Ý Lan, xin lỗi em."
Bạch Ngọc ở bên cạnh nắm tay hắn, rơi nước mắt : "Anh không cần xin lỗi, đâu có lỗi gì đâu."
Ý Lan bẽ bàng hỏi: "Hắn không có lỗi, không có lỗi, chẳng lẽ người có lỗi là tôi? Cô là người thứ ba thì có tư cách gì mà lên tiếng?"
Bạch Ngọc run rẩy nép vào lòng Thế Vương. Hắn càng ra sức chở che cho ta hơn, cứng rắn : "Tính ra thì quen ấy trước em, chẳng qua là lúc đó còn chưa phát hiện ra cảm của nhau."
Hắn đưa mắt Ý Lan, cắn răng : "Lúc mẹ giới thiệu em cho có hoàn cảnh em rất đáng thương nên mới giúp đỡ một chút thôi. Từ đầu tới cuối chỉ một mình Bạch Ngọc."
Giúp đỡ? Ai lại giúp đỡ người khác bằng cách hẹn hò với người đó chứ? Ý Lan gần như chết lặng, không nổi một câu nào. Cổ họng nghẹn khuất khi thấy ánh mắt đắc thắng của Bạch Ngọc lấp ló sau bờ vai Thế Vương.
Thà rằng bọn họ đang chiến tranh lạnh, không thì mối quan hệ đang bế tắc thì Ý Lan đã không uất ức đến thế này.
Cách đây không lâu, khi nhận lời cầu hôn lúc công việc gặp trắc trở thì Ý Lan đã cảm phát khóc. Cô cho rằng Thế Vương ủng hộ , bao dung kể cả khi đang thất bại, thế nên dù không có ý định kết hôn sớm vẫn gật đầu đồng ý. Vậy mà chưa bao lâu hắn đã đột ngột thay lòng đổi dạ, phủi sạch mọi kỷ niệm của bọn họ chỉ bằng vài câu nhẹ hẫng.
Là do hắn đóng kịch quá giỏi, hay là đã bị cho mù mắt nên mới không ra con người thật của hắn?
Nỗi đau bị phản bội Ý Lan tê dại, còn không biết bản thân muốn gì khi mở miệng hỏi: "Còn lễ đính hôn thì sao? Anh định giải thích với cha mẹ hai bên thế nào?"
"Tất nhiên là hủy bỏ." Thế Vương khó xử : "Anh sẽ bồi thường, hai tỷ đủ không, chừng đó đủ để công ty em cầm cự một thời gian."
"Còn chúng ta thì sao?" Bạch Ngọc mím môi, trông chờ hắn.
Thế Vương xuống đôi chân của ta, đau lòng : "Không cần đính hôn, chúng ta lập tức kết hôn."
Hai mắt Bạch Ngọc tỏa sáng, do dự mở lời: "Em muốn một hôn lễ thế kỷ không ?"
Một chút hy vọng còn sót lại trong lòng Ý Lan vỡ vụn khi Thế Vương gật đầu.
Công ty tổ chức sự kiện của đang gặp khủng hoảng. Cô vốn định dùng lễ đính hôn của họ để quảng bá cứu vãn thế. Cô đã dốc không biết bao nhiêu cảm lẫn công sức vào việc này rồi cuối cùng đổ sông đổ bể.
Gia đình của Thế Vương rất nổi tiếng, cha lẫn mẹ hắn đều là giáo sư đầu ngành. Bản thân hắn thì thương nhân có quan hệ rộng. Cả thành phố chỉ có vài ba công ty cạnh tranh nhau trong lĩnh vực tổ chức sự kiện, nếu hắn hôn lễ thế kỷ thì chẳng khác gì muốn vùi dập xuống đáy.
Có lẽ vì đã quá mệt mỏi vì cơn sốt, cũng có thể vì thâm tâm Ý Lan biết rõ có tranh giành cũng vô ích. Tự tôn của đã nát bấy rồi, cần gì phải dây dưa tự xấu mặt nữa.
Ý Lan quay đầu bước đi như một cái máy, không muốn hai người kia thấy rơi nước mắt. Mãi đến khi bước ra ngoài bệnh viện, cơn mưa rào bất ngờ ập vào mặt tỉnh táo lại. Lúc giơ tay lên lau mặt mới nhận ra chiếc nhẫn kim cương nằm trên ngón áp út thật là xấu xí quá. Nhẹ nhàng mà dứt khoát, ném nó vào bụi cây, hít một hơi thật sâu rồi quay về công ty tiếp tục việc.
Thụy Vân, cộng sự của Ý Lan thấy quay về thì lo lắng hỏi: "Thế Vương không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy sao mặt em trông tệ ?"
Ý Lan cắn môi, khó khăn : "Bọn em chia tay rồi."
Thụy Vân trợn mắt mắng: "Đang yên đang lành sao lại chia tay rồi?"
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Thụy Vân là người ngoài cuộc còn nóng nảy hơn cả Ý Lan. Lễ đính hôn đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi việc đợi ngày tổ chức nữa là xong, bây giờ hủy ngang thì thiệt rất lớn.
Công ty tổ chức sự kiện Ý Vân là do hai người họ góp vốn chung. Thụy Vân là người vận hành, lo liệu hầu hết mọi chuyện còn Ý Lan chịu trách nhiệm sáng tạo, cũng như là bộ mặt đại diện của công ty. Xui là ba tháng trước bọn họ tổ chức ba đám cưới lớn cho giới thượng lưu thì hỏng hết cả ba.
Đám cưới đầu tiên thì chị của dâu đến cướp rể, nhà còn bị tố cáo phạm tội bạo lực gia đình. Đám cưới thứ hai thì dâu ôm bụng bầu bắt rể đổ vỏ, nhân trực tiếp tới tận lễ đường cướp dâu. Đám cưới thứ ba còn kinh khủng hơn, hai bên xui gia lao vào đánh nhau tới mức nhị vị phụ huynh nhập viện, lùm xùm tới mức đưa lên bản tin thời sự.
Từ đó, danh tiếng công ty Ý Vân rơi thẳng xuống vực, không tìm khách hàng nào nữa. Vừa hay Thế Vương ngỏ lời muốn đính hôn nên bọn họ mới đề nghị lớn một chút, sẵn tiện quảng bá cứu vãn hình. Chính miệng Thế Vương còn là càng nhiều người biết càng tốt.
Thụy Vân ngẫm nghĩ lại mới thấy điểm đáng ngờ: "Cha mẹ Thế Vương sống kín tiếng, họ không phải kiểu thích phô trương. Hắn lại muốn nhiều người biết, có khi nào là cố ý tổ chức lớn để cái Bạch Ngọc gì đó ghen hay không?"
Thụy Vân giận không thể át, chị tóm lấy vai Ý Lan : "Chị có mai mối. Để chị tìm cho em vài ba người đến xem mắt nhé. Được thì cưới luôn, tổ chức hoành tráng hơn cả bọn họ."
Ý Lan không mấy đồng , lắc đầu từ chối: "Chị muốn em cạnh tranh với đám cưới của họ hả? Không đâu, kết hôn là chuyện cả đời, em không muốn tùy tiện như ."
Thụy Vân quắc mắt: "Kết hôn hoặc công ty sản, em chọn đi. Em muốn cho bọn họ có thêm cơ hội nhạo em à?"
Do dự một lúc lâu Ý Lan vẫn cảm thấy không ổn, Thụy Vân nhiệt đến nỗi lập tức cầm điện thoại lên liên lạc với ai đó: "Chị có ông họ lắm, đảm bảo khiến em hài lòng. Dáng đẹp, mặt ưa , công việc ổn định, quan trọng là người quen nên rất đáng tin cậy."
Tự dưng có ngay đối tượng tốt nên Ý Lan sinh nghi: "Người tốt như mà chưa có à, không phải có bệnh kín gì đó chứ?"
Thụy Vân dí mặt vào màn hình điện thoại, vừa hoạt hai ngón cái hết công suất vừa : "Là do công việc bận rộn quá, tuy lớn tuổi hơn em một chút con người rất tốt."
Ý Lan gật gù không hỏi nữa, mối bận tâm hàng đầu của bây giờ là nghĩ cách giải thích với mẹ và trai. Họ là người thân duy nhất của , cho nên rất sợ khiến họ phải lo lắng.
Mẹ là Phật tử tu tại gia, ngày nào cũng tụng kinh cầu bình an cho em . Cơ thể bà không khỏe lắm, nếu biết chuyện thì có khi lại đổ bệnh nặng. Anh trai thì đang thời kỳ thực tập, nếu vì chuyện của mà không lấy chứng chỉ hành nghề luật sư thì rất đáng tiếc.
Ngẫm nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng Ý Lan thỏa hiệp, chấp nhận đi xem mắt thử rồi tính tiếp. Cô từng tổ chức không ít tiệc cưới cho các cặp vợ chồng kết hôn chớp nhoáng vì đủ mọi lý do, từ cưới chạy bầu đến cưới vì nợ nần, muốn lấy tiền mừng cưới trả lãi cũng có, lý do cưới vì bị vị hôn phu vứt bỏ của xem ra còn bình thường lắm.
Bạn thấy sao?