Phòng Ký Túc Xá [...] – Chương 8

22.

Dường như cảm nhận khí thế mạnh mẽ của Ngô Gia Kỳ, cả tòa ký túc xá yên lặng, không thấy một bóng ma nào.

Cô ấy tính toán bằng ngón tay, liên tục chế nhạo.

“Dùng mấy lời lẽ tốt đẹp cũng không khuyên mấy con ma ngu ngốc. Biết điều thì tự mình đi ra, còn có cơ hội đầu thai lại. Nếu không ta sẽ khiến các ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!”

Họ bị mắc kẹt ở đây, tìm kiếm người thay thế để có cơ hội tái sinh thành người.

Nghe thấy lời đe dọa của Ngô Gia Kỳ, Lư Hiểu Nguyệt chậm rãi đi ra từ phòng 422, cậu ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, da trắng nõn, ánh mắt bình tĩnh.

Giọng điệu của Ngô Gia Kỳ không vui: “Ma nhỏ đến rồi, còn ma lớn đâu?”

Lúc này dì quản lý mới rụt rè xuất hiện ở phía sau Lư Hiểu Nguyệt.

Ngay khi dì ấy xuất hiện, Ngô Gia Kỳ biến ra một tờ bùa . Lá bùa bay lơ lửng giữa không trung. Hai tay của Ngô Gia Kỳ liên tục kết ấn, miệng lẩm bẩm niệm

"Đan chu khẩu thần, thổ uế trừ phân. Thiệt thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần. La thiên xỉ thần, khước tà vệ chân. Hầu thần hổ bí, khí thần dẫn tân. Tâm thần đan nguyên, lệnh ngã thông chân. Tư thần luyện dịch, đạo khí thường tồn. Cấp cấp như luật lệnh!"

Theo giọng của , một con rồng vàng tỏa sáng rực rỡ hạ xuống, lá bùa tự dán trên trán của dì quản lý.

Lịch sử lặp lại một cách đáng ngạc nhiên. Trong tiếng hét thất thanh, dì quản lý nhanh chóng bị tiêu biến.

Ngô Gia Kỳ lạnh : “Uổng công ngươi mẹ, chỉ bị biến thành tro bụi đúng là hời cho ngươi mà.”

23.

Tôi Lư Hiểu Nguyệt, trong lòng thắt lại.

Còn cậu ấy vẫn đứng bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh, như thể đã biết trước mọi chuyện.

Dì quản lý hoàn toàn tan biến trong không khí.

Lúc này Ngô Gia Kỳ mới quay lại cậu ấy, dịu dàng : "Cô đã cứu Song Song, giúp cậu ấy vượt qua kiếp nạn sinh tử, xứng đáng khen thưởng.”

Cô ấy gõ nhẹ vào không trung, một chút ánh sáng vàng từ đầu ngón tay tràn ra tiến vào linh hồn của Lư Hiểu Nguyệt.

Là sức mạnh công đức cực kỳ quý giá.

"Chút lòng mọn thôi. Hiện giờ ở địa phủ cũng có quy tắc riêng, muốn đi đầu thai thì cần phải xếp hàng. Tôi không thể lợi dụng đặc quyền , Hắc Vô Thường là người quen cũ của tôi. Cô có thể tự mình đến địa phủ xếp hàng. Tôi sẽ nhắc nhở ấy chăm sóc .”

“Cổng địa ngục đang mở, Song Song, bây giờ cậu đang là linh hồn sống, mau đứng xa ra một chút tránh để bị thương. Linh hồn sống bị thương thì ngay cả sư phụ mình cũng khó chữa nữa.”

Tôi ngoan ngoãn nghe lời lui lại hai bước, với giọng nghẹn ngào.

"Hiểu Nguyệt, cảm ơn mày. Cảm ơn mày đã cứu mạng tao. Tao sẽ luôn nhớ đến mày, chờ tao nhé."

"Tao cũng sẽ chờ mày." Lư Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại tôi.

Ngô Gia Kỳ sốt ruột ngắt lời chúng tôi: “Được rồi. Cũng không phải là cặp nhân chia tay, gì mà sướt mướt thế.”

Cô ấy bấm bấm ngón tay phép, ngay sau đó, một cánh cửa to lớn nhô lên từ mặt đất.

Quỷ khí trùng thiên, quỷ môn mở rộng, kèm theo đó là những tiếng ma kêu quỷ hờn rời rạc.

Tôi tái mặt, lặng lẽ nắm chặt đầu ngón tay. 

“Tạm biệt, Hiểu Nguyệt.”

Bóng hình Lư Hiểu Nguyệt dần biến mất hút vào cổng địa ngục, cậu ấy hòa lẫn vào những bóng ma quỷ dị. Nhưng cậu ấy không giống đám ma quỷ kia, sự khác biệt là trên người cậu ấy mang theo một chút công đức do Ngô Gia Kỳ tặng, chúng lấp lánh ánh sáng vàng nhạt.

Trước khi cánh cửa địa ngục hoàn toàn đóng lại.

Lư Hiểu Nguyệt vội vàng : "Song Song, từ bây giờ đừng dễ dàng tin tưởng người khác như trước nữa nha.”

24.

Ngô Gia Kỳ bình tĩnh liếc tôi: “Ý ấy là gì?”

“Dặn dò mình phải cẩn thận hơn thôi.”

Lúc này, bầu trời đã bắt đầu sáng lên, những ngọn núi xanh mướt hiện ra ở phía xa kia tôi không kìm thầm: "Đẹp quá, không ngờ mình lại chịu đựng đến bình minh."

Ngô Gia Kỳ lạnh: “Chịu có ích gì đâu?" 

Tôi hiểu ý ấy, sau đó vội vàng bắt lấy cánh tay ấy: "Đúng đúng đúng, may mà có cùng phòng của mình đến kịp. Đúng là cùng phòng tốt nhất trên đời."

Lúc này ấy mới nở nụ hài lòng.

"Vậy bây giờ mình có phải là ân nhân cứu mạng của cậu không?"

Tôi gật đầu: “Đương nhiên, chín bỏ mười, cậu không khác gì cha mẹ tái sinh của mình.”

Ngô Gia Kỳ không bị lời của tôi chọc , ấy nghiêm túc : "Được rồi, bây giờ đến lượt cậu giúp mình. Mình cần một sợi tóc của cậu."

Tôi có hơi bối rối: “Tóc?”

"Đúng, đêm nay phép nên mình tốn quá nhiều sức lực rồi. Vừa nãy mình còn tự nguyện tặng một ít công đức cho Lư Hiểu Nguyệt nữa. Cậu là khổ chủ*, nếu cậu nguyện nhổ một sợi tóc tặng cho mình, thì điều đó sẽ giúp mình tích lũy công đức, phục hồi nhanh hơn."

* Khổ chủ: Người bị tai nạn hoặc chịu ảnh hưởng của một sự tác .

Nghe xong, tôi nhẹ nhàng bứt một sợi tóc rồi hỏi: "Chỉ thôi à?"

Ngô Gia Kỳ chăm tác của tôi: "Đúng, chỉ có thôi. Cảm ơn cậu, Song Song."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...