10.
“Mẹ mình đã đến cổng trường chặn cậu, mình đoán cậu sẽ không đi theo hướng đó. May mắn là cậu còn khá thông minh.”
Lư Hiểu Nguyệt tiến lại gần mấy bước, tôi hét lớn: "Lùi lại!"
Cậu ấy dừng lại ngay lập tức.
"Song Song, đúng là mình không nên lừa cậu, mình thật sự coi cậu là thân."
Tôi còn xấu hơn khóc.
Hóa ra người cùng phòng mà tôi đã trò chuyện suốt mùa hè lại là một con ma.
“Mình không muốn cậu đâu, mẹ mình cứ khăng khăng muốn tìm cậu thế thân. Mình đành phải giả vờ hợp tác với bà ấy, trong lòng thì vẫn muốn cứu cậu, đưa cậu ra khỏi đây.”
Cậu ấy mở lòng bàn tay ra, trong đó có một viên ngọc đang nằm lặng lẽ.
"Đây là ngọc ma, nó có thể che giấu hơi thở của người sống. Cậu đeo nó lên thì sẽ không bị mẹ mình phát hiện. Lá bùa đã cũ rồi, không kéo dài lâu đâu."
Tôi cúi đầu theo ánh mắt của ấy, lá bùa trên tay tôi đã không còn ánh vàng rực rỡ nữa.
Nhưng trên bề mặt vẫn còn sót lại một vài ánh sáng mơ hồ.
Cậu ấy cứ cầu tôi phải cầm lấy ngọc ma, thấy tôi không chịu, cậu ấy đành phải cúi xuống đặt ngọc ma trên mặt đất.
"Song Song, cậu phải tin mình. Thời gian không còn nhiều nữa, cậu cầm lấy ngọc ma và lá bùa trốn đi. Cậu phải nhớ là không tới cạnh hồ, không vào thư viện, chịu đựng đến bình minh thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Khuôn mặt cậu ấy dịu dàng, cậu ấy vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng chuyện với tôi giống như cậu ấy đã quay về cùng phòng Lư Hiểu Nguyệt của tôi , người mà cùng tôi chuyện suốt đêm, cùng tôi mong chờ ngày khai giảng…
Nhưng cho đến cuối cùng thì, bóng cậu ấy không xuất hiện dưới ánh trăng.
Ở phía xa, bóng dáng của dì quản lý dần dần ló ra.
Tôi đối mặt với Lư Hiểu Nguyệt, lùi lại hai bước.
Sắc mặt cậu ấy thay đổi: "Mẹ mình tới rồi, Song Song, mau chạy đi. Nhớ kỹ, không tới cạnh hồ, không vào thư viện.”
Tôi ý thấy từ đầu đến cuối cậu ấy đều giữ một khoảng cách nhất định với cửa thư viện.
Dường như thư viện cậu ấy sợ hãi.
Nơi này toàn là chỗ trống, không còn nơi nào tiện lợi để ẩn nấp hơn thư viện nữa.
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, không thèm khối ngọc ma trên mặt đất.
Quay người chui vào thư viện.
11.
Trong thư viện tối đen như mực.
Tôi quay lưng khóa cửa lại.
Qua khe cửa, tôi thấy Lư Hiểu Nguyệt nhanh chóng nhặt ngọc ma lên rồi lặng lẽ giấu trong tay.
Sau đó cậu ấy thầm với dì quản lý vừa đi tới.
Dì quản lý đã khôi phục lại hình dáng con người, trên mặt dì vẫn đầy giận dữ, oán khí ngút trời.
Hai người đồng thời liếc cửa thư viện rồi quay người rời đi.
Xem ra bọn họ thật sự sợ nơi này, thậm chí còn không dám tiến vào.
Còn tôi lại cảm nhận sự lo lắng từ ánh mắt cuối cùng của Lư Hiểu Nguyệt.
Chúa ơi, hãy cứu lấy bộ não của con với!
Mày tỉnh lại đi, cậu ấy là một hồn ma đó!
Tôi mò mẫm đi bật đèn thư viện, ngẫm nghĩ lại: Có lẽ cậu ấy thật sự có ý tốt và muốn nhắc nhở tôi?
Dù sao cậu ấy cũng chưa kịp với tôi lý do không vào thư viện.
Không lẽ là vì trong thư viện có con ma còn đáng sợ hơn ấy sao?
Biết thế đã cầm ngọc ma theo cùng.
Cái công tắc của thư viện ở đâu ? Mò mãi không thấy.
Càng nghĩ càng thấy chán nản, tôi vô thức thở dài: “Haizz.”
Trong đại sảnh trống rỗng vang lên một tiếng than nhẹ: "Haizz."
Cả người tôi khẽ run lên.
Mò công tắc rồi.
Nhưng trên đó còn có một bàn tay nữa.
12.
Công tắc bật lên.
Thư viện lập tức sáng rực ánh đèn.
Tôi nhanh chóng giơ cao lá bùa che trước mặt..
Thư viện yên lặng một cách bất thường.
Trước mặt vang lên tiếng nhẹ: “Cậu không cho rằng tôi là ma đấy chứ?”
Tôi lén mở mắt ra.
Trước mặt tôi là một chàng trai mặc đồng phục thư viện, gương mặt trắng nõn, lông mày thanh tú.
Dù cách lá bùa chưa đến nửa mét trông ta vẫn bình thường.
Hình như là người sống.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
"Anh là ai?"
"Tôi cũng là sinh viên của trường này."
Anh ta giơ hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi thường việc bán thời gian ở thư viện. Đáng lẽ ra tôi phải đóng cửa lúc 12h15’ lại để quên thẻ ra vào ở quầy nên phải quay lại lấy, vừa định bật đèn thì va phải .”
Tôi lại hỏi tiếp: "Anh thuộc khoa nào? Tên gì?"
"Kỹ thuật điện và tự hóa, Phùng Hiên."
Phùng Hiên hơn tôi hai khóa, vì chuẩn bị thi nên chọn ở lại trường thêm trong thư viện vào mùa hè này.
"Giáo viên hướng dẫn là ai?"
Tôi chăm ta, không bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt.
Anh ta không chần chừ đáp luôn: "Hà Toàn."
Câu trả lời hoàn toàn chính xác.
Nhưng vẫn còn hơi lo lắng, tôi đột ngột tiến lên một bước, nhanh chóng dán lá bùa lên người ta.
Không có chuyện gì xảy ra.
"Cô nghĩ tôi là ma thật à? Chúng ta là thế hệ sinh viên đại học mới, thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hòa hợp..."
Anh ta vừa lẩm bẩm vừa bực bội gỡ lá bùa xuống.
"Gì đây? Hình như tôi đã từng thấy lá bùa này ở thư viện rồi."
Thư viện cũng có à?
Chẳng trách Lư Hiểu Nguyệt và dì quản lý đều không dám bước chân vào đây.
Tôi mừng như điên: "Ở đâu ? Chúng ta nhanh tới đó đi."
Bạn thấy sao?