Phòng Ký Túc Xá [...] – Chương 3

7.

Thời gian đếm ngược đã kết thúc, tôi cũng không lao ra khỏi phòng nhỏ như cậu ấy muốn.

Điện thoại vẫn đang ở giao diện cuộc gọi, Lư Hiểu Nguyệt kiên nhẫn giữ máy, cậu ấy không lấy một lời.

Cho đến khi dì quản lý cậu ấy là ma.

Gió lớn nổi lên, cánh cửa cũ bị thổi đến mức rung như sắp bung khỏi bản lề luôn .

Ngoài cửa, giọng của Lư Hiểu Nguyệt bỗng trở nên cao vút và kéo dài:

"Sao mày không ra ngoài? Tụi mình đã hẹn rồi mà…”

"Ra ngoài, Nhiếp Song Song, tao tới cứu mày mà, mở cửa ra mau lên…"

Tiếng vật nặng đập liên tục vào cửa khiến cánh cửa lung lay sắp đổ.

"Yên tâm đi, bùa này vẫn còn có tác dụng, tạm thời nó không vào đâu."

Vẻ mặt dì quản lý trở nên nghiêm trọng: "Nhưng cũng không biết còn chịu bao lâu, cầu mong Bồ Tát cho trời mau sáng."

Hiện tại là nửa đêm, còn năm sáu tiếng nữa mới tới bình minh.

Ở ngoài, Lư Hiểu Nguyệt liên tục dộng vào cửa giống như không biết đau đớn là gì.

Nhìn qua cửa sổ, vết máu chảy dài từ trán cậu ấy xuống, điều ấy càng cho gương mặt cậu ấy trở nên tái nhợt.

Điện thoại như thể bị chặn tín hiệu rồi , ngoài Lư Hiểu Nguyệt ra thì không ai có thể gọi tới, và cũng không gọi cho người nào khác nữa.

Toàn thân tôi ớn lạnh.

Đặc biệt là khi tôi thấy lá bùa trên cửa đung đưa theo tác đập cửa của Lư Tiểu Nguyệt.

Nó không ngừng rung lên, tôi bất chợt đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt phẳng góc của tờ bùa vốn đang bị cong và gấp lại.

Chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng nhỏ sáng bừng ánh vàng.

"Á!"

Phía sau lưng, bỗng dưng dì quản lý ký túc xá thét lên một tiếng thê lương chói tai.

8.

Cả cơ thể của dì mất đi sức sống, rồi dì nhanh chóng teo lại như một quả bóng xì hơi.

Ngay cả mắt cũng không còn nữa, “quả bóng” lăn lóc sang một bên.

Khuôn mặt “dì” chỉ còn lại hai cái lỗ đen nhánh.

"Tại sao lại chạm vào lá bùa đó? Tất cả chúng ta đều sẽ phải chet!"

Dường như dì quản lý không nhận ra những thay đổi trên cơ thể mình, dì liên tục hét lên với tôi: “Con muốn chet à?”

"Con muốn chet à? Con muốn chet à? Con muốn chet à?"

Da đầu tôi tê dại ngay lập tức.

Không biết âm thanh ngoài cửa đã im bặt từ bao giờ.

"Tại sao con không nghe lời?"

Giọng của dì quản lý bỗng trở nên cao vút và kéo dài: "Hiểu Nguyệt, mẹ là vì muốn tốt cho con mà, sao con không nghe lời?"

Dì đứng cách tôi ba mét, dưới tác dụng của bùa nên không giữ hình dạng. Da mặt dì bong tróc, cổ có một vết thương sâu thấy xương.

Gần như đầu và thân tách rời nhau.

Chân tôi như nhũn ra, đứng ở phía dưới lá bùa, tôi dì quản lý tới gần từng bước, cuối cùng chỉ còn cách tôi một bước.

Dì cố gắng đưa tay ra để tóm lấy tôi bị ánh sáng vàng đốt cháy phải rụt về.

Năm ngón tay chỉ còn xương trắng.

Nghĩ đến việc sáng nay đã chạm vào tay dì khiến tôi hoảng loạn.

Dưới ảnh hưởng của tiếng gầm đầy giận dữ của dì quản lý, đèn trong phòng nhỏ liên tục nhấp nháy, chúng phát ra tiếng điện xèo xèo.

Một tay tôi chạm vào chốt cửa, tay còn lại cẩn thận chạm vào lá bùa phía trên.

"Hiểu Nguyệt, đừng đi, ở lại với mẹ đi!"

Dì quản lý hét lên: “Mẹ bảo con ở lại!”

Ngay lập tức, bóng đèn nổ tung.

Tôi nhanh chóng gỡ lá bùa xuống, quay người mở cửa bỏ chạy.

9.

Không chỉ là khu nhà ký túc xá. 

Cả khuôn viên trường học đều bị bao phủ trong bóng tối.

Không có nổi một bóng người.

Tôi thề, lúc thi thể dục chạy tám trăm mét thì tôi cũng không chạy nhanh như bây giờ.

Gió gào thét bên tai, tôi không thể phân biệt trong đó có tiếng ma quỷ hờn khóc hay không nữa.

Trái tim tôi đang nảy nhanh trong lồng ngực.

Tôi chạy nhanh đến mức nổ đom đóm mắt, tôi vẫn còn cách cổng trường ít nhất một nửa quãng đường.

Không thể chịu nổi nữa rồi, tôi nghiến răng nghiến lợi quay người, dùng hết sức lao về phía thư viện ở bên cạnh.

Dựa theo hình trước mắt, ma thường giữ nguyên hình dạng khi còn sống.

Tôi không biết tại sao, chúng chỉ có thể tấn công vật lý, không thể xuyên tường hay cửa, và không thể xuất hiện ở mọi nơi chúng muốn.

Đối với tôi thì đây là chuyện tốt.

Tìm thư viện rồi trốn vào, có lá bùa bảo vệ, sống sót đến bình minh chắc sẽ không quá khó khăn đâu.

Ông bà ta ngày xưa đã như nào?

Thư trung hữu nữ nhan như ngọc, Thư trung tự hữu hoàng kim ốc.*

A Di Đà Phật, Khổng Phu Tử, xin hãy ban phước cho con.

*Tạm dịch: Trong sách có sẵn các dung nhan xinh như ngọc, trong sách tự cũng có sẵn những căn nhà dát vàng: ẩn ý đọc sách chăm chỉ, học hành thành tài thì cái gì cũng có. Ở đoạn này, nữ chính chơi chữ, dựa vào hòa quang của sách thì sẽ không phải sợ ma quỷ nữa. Ma các kiểu sao đáng sợ bằng mai đi thi nay chưa học bài. 

Trước cửa thư viện có một bóng người đang đứng bất , là Lư Hiểu Nguyệt.

Máu trên trán cậu ấy đã khô từ lâu, khuôn mặt vẫn còn nguyên mắt mũi, giống như một con người.

Nhưng tôi vẫn sợ hãi phanh gấp lại, nhanh chóng giơ lá bùa lên áp vào ngực.

"Cửu Thiên cái gì đó Lôi... A Di Đà Phật, A Di Đà Phật."

Tôi lẩm bẩm niệm .

Lư Hiểu Nguyệt mỉm : "Song Song, cậu chạy nhanh thật đó, mình đi tìm mệt muốn chet."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...