11
"Không thể nào."
Tôi cắt ngang lời ấy: "Phó Tây Tân, nghĩ chúng ta đã đi đến mức này rồi, tôi vẫn có thể lấy sao?"
Hầu kết của Phó Tây Tân khẽ vài lần: "Dù gì, em cũng không tin nữa phải không?"
"Đúng , từ lúc tôi biết giả vờ mất trí nhớ để lừa tôi, Phó Tây Tân, tôi đã không còn muốn tin nữa.
"Chúng ta đã sớm trở thành hai người xa lạ. Anh đi con đường của cậu chủ nhà giàu, tôi theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình. Chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa."
Tôi vẫn bình tĩnh, mỉm mà với ấy.
Phó Tây Tân không gì.
Sự kiêu ngạo, bá đạo khi hôn tôi ban nãy đã tan biến hoàn toàn.
Anh ấy cúi đầu, đôi mày rậm và đường nét khuôn mặt sắc sảo giờ đây lại trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng.
Anh ấy nửa quỳ, ngồi xổm trước mặt tôi.
Đôi tay to lớn cầm tờ khăn giấy lau nước mũi cho tôi, các khớp xương tay rõ ràng, lại hơi run rẩy.
Lại là bộ dạng của một chó lớn đáng thương.
Tôi không buồn để ý.
Một lúc sau, giọng khàn khàn vang lên: "Dương Dương, em sẽ đến dự đám cưới của tôi chứ?"
"Không."
Tôi từ chối ngay không cần nghĩ.
"Anh mong em đến… Nếu em tham dự đám cưới của , sẽ để dành suất ký hợp đồng mỗi năm chỉ có một của công ty Âm Nhạc Chúng Lạc cho em, không, Dương Dương?"
Giọng trầm khàn của ấy nghe như có chút cầu xin.
Tôi chẳng muốn bận tâm tìm hiểu thêm, lập tức đồng ý ngay: "Được thôi."
Chúng Lạc là công ty thu âm hàng đầu trong giới giải trí.
Cơ hội trăm năm khó gặp như , một người mới không có hậu thuẫn như tôi, dù có chen lấn đến rách đầu cũng chẳng tranh .
Anh ấy tặng không, tại sao tôi không nhận?
"Thế nhé, quyết định đi.
"Dương Dương, em nhất định phải đến."
12
Phó Tây Tân lái xe đưa tôi về căn hộ.
Trước khi rời đi, ấy còn nhấn mạnh rằng tôi nhất định phải đến dự đám cưới.
Tôi không hiểu vị thiếu gia này có sở thích kỳ quặc gì, kết hôn mà lại thích mời cũ đến dự?
Nghĩ không ra, mà cũng chẳng buồn nghĩ.
Khi về đến căn hộ, tôi phát hiện trước cửa đứng một người mà tôi chẳng muốn gặp chút nào.
Tống Tri Dao.
Cô ta lạnh lùng tôi: “Cô Lâm, tôi không ngờ còn dám quay lại. Cô nghĩ rằng dụ dỗ Tây Tân nhận ra , thì tôi không gì sao?”
Thật ra, từ biểu hiện của Phó Tây Tân tối nay, tôi đã đoán phần nào sự thật.
…Là Tống Tri Dao đã lừa ấy.
Vậy nên Phó Tây Tân nghĩ rằng tôi vì muốn lấy thêm tiền mà vô rời bỏ ấy.
Nhưng nếu chúng tôi đã không tin tưởng nhau, thì chẳng thể trách ai.
Tôi mỉm ta: “Cô Tống, định phong sát tôi sao? Có lẽ không biết, năm xưa những cuộc đối thoại giữa chúng ta, tôi đều có ghi âm.”
Tôi ghi âm ư, tôi bịa đấy.
Năm đó tôi ngây thơ và yếu đuối, gì có đủ chiêu trò như thế.
Nhưng rõ ràng Tống Tri Dao đã bị tôi dọa.
Hiển nhiên, Phó Tây Tân chính là điểm yếu của ta.
Haizz, này còn lụy hơn cả tôi ngày trước.
Nhưng những năm qua tôi đã học rằng, càng nhường nhịn, đối phương sẽ càng lấn tới.
Tống Tri Dao bị tôi chặn họng, không lời nào.
Trước khi đi, có lẽ cảm thấy mình thua, ta quay lại : “Tôi và Tây Tân sắp đám cưới, ngay đầu tháng sau.”
“Tôi biết mà.” Tôi vẫy tay chào ta: “Hồi ấy ở với tôi còn là trai tân, tôi đã huấn luyện rất tốt rồi, kỹ năng đỉnh lắm, chúc đêm tân hôn vui vẻ.”
Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng.
Thật sảng khoái.
Năm xưa, Tống Tri Dao tìm đến tôi, sỉ nhục tôi. Chuyện đó tôi vốn đã quên từ lâu.
Nhưng ta đã đá vào bàn, rơi vỡ khung ảnh của mẹ tôi.
Mối hận này, giờ cuối cùng cũng trả.
13
Sau khi ký hợp đồng với Chúng Lạc, tôi lập tức trở nên bận rộn.
Nếu không nhờ quản lý nhắc nhở, tôi suýt nữa quên mất đám cưới của Phó Tây Tân.
Ngày cưới, tôi đến tham dự như đã hứa.
Nhưng không ngờ rằng mình lại trở thành nhân vật chính.
Thiệp mời của đám cưới cầu xé mở ngay tại chỗ, như một cách để xác nhận danh tính khách mời.
Bạn thấy sao?