Nếu chúng tôi thực sự là NPC tạo ra trong phó bản, chắc chắn sẽ không phát hiện ra điểm bất thường.
Tiểu Trương đồng hồ, : “Thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta đi đến đền thờ một chuyến.”
Khi bước vào đền thờ, trên bệ thờ có một tấm vải che phủ một bức điêu khắc hình tròn.
Cô nhỏ giọng : “Má Ngô, đừng quay đầu lại, cứ giả vờ cúi lạy với tôi vài cái.”
Tôi giả vờ cúi lạy vài lần, sau đó cùng Tiểu Trương rời khỏi đền thờ.
Nhìn đám người chơi ở đằng xa, : “Cái đĩa tròn trên bệ thờ kia, nếu xoay đúng cách sẽ mở ra lối đi đầu tiên. Đây chính là cách bọn họ có thể rời khỏi đây trong ba ngày đầu tiên, một khi trăng m.á.u xuất hiện, lối đi này sẽ biến thành nơi khiến người chơi bị dị hóa thành quái vật.”
Tôi quay đầu lại : “Vậy nên đây hoàn toàn là một cái bẫy?”
Cô gật đầu: “Đúng .”
Toàn thân tôi lạnh toát: “Cô chắc chắn có thể đảm bảo tỷ lệ thông qua là 10%-30% chứ?”
Sao tôi cứ cảm thấy nếu đổi lại là mình thì đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi.
Tiểu Trương tôi: “Má Ngô, ơn đừng dùng trí thông minh của để so sánh với người chơi, số lần bọn họ bị lừa còn nhiều hơn số lần ăn lẩu haidilao nữa.”
Bị sỉ nhục thật rồi, cả trí thông minh lẫn tần suất ăn lẩu của tôi.
Nhìn ánh trăng cao cao trên bầu trời, tôi hỏi: “Tiếp theo chúng ta gì?”
Tiểu Trương đi phía trước, : “Tất nhiên là đi ngủ.”
Đêm khuya, ta hỏi tôi: “Má Ngô, biết thế giới mà ruồi thấy trông như thế nào không?”
7
“Thế giới mà ruồi thấy?” Tôi lắc đầu, “Không biết.”
Cô ta nằm trên giường, qua khung trời ánh trăng sáng vằng vặc: “Trước đây tôi cũng không biết, cho đến khi biến thành quái vật, tôi mới phát hiện thế giới của ruồi rất mờ nhạt. Giống như cắt thế giới thành từng mảnh ghép, sau đó phủ lên đó một lớp hình ảnh mờ ảo, giống như bị rải đầy pixel .”
Cô ta quay đầu tôi: “Má Ngô, biết không? Tôi căn bản không thể rõ khuôn mặt , khi bước vào phó bản, tôi bỗng nhiên rất sợ hãi, tôi sợ chỉ cần quay lưng lại là sẽ đánh mất , tôi hoàn toàn không thể giỡn nhẹ nhàng như trước đây nữa, người chơi thật sự đáng sợ hơn nghĩ, chỉ cần có thể qua ải, họ có thể bất cứ điều gì.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Đừng sợ, Má Ngô có thể tự bảo vệ mình.”
Nỗi bất an và lo lắng của ta truyền qua những ngón tay đang run rẩy.
Cô ta như muốn điều gì đó, rồi lại thôi, cuối cùng chỉ : “Ngủ đi, Má Ngô, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chỉ còn một ngày nữa là đến đêm huyết nguyệt, rồi mọi thứ sẽ trôi qua.”
Đêm đó, tôi không ngủ , cũng không nghe thấy tiếng ngáy của ấy.
Đêm huyết nguyệt.
Bầu trời đen như mực nhuốm một màu đỏ máu.
Giữa đồng bằng, tiếng trống "thùng thùng" vang lên từng nhịp mạnh mẽ.
Những mảnh vải rực rỡ sắc màu bị gió thổi tung, tạo thành những âm thanh hỗn loạn. Trên gương mặt nhỏ của Tiểu Trương đầy vẻ nghiêm trang, bộ trang phục mặc vừa trang trọng vừa kỳ lạ.
Cô ta : “Má Ngô, tôi phải lên đài thần chủ trì nghi lễ, nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì hãy gọi tôi giúp đỡ.”
Tôi gật đầu, tiễn từng bước đi lên thần đàn.
Người đánh chiêng lớn tiếng hô lên: “Thần nữ đăng đàn, nghi lễ tế thần bắt đầu!”
Tiếng tù và trầm thấp như tiếng khóc than của sự tồn tại cổ xưa vang vọng, cả làng quỳ rạp xuống.
Tôi theo chỉ dẫn của Tiểu Trương, cũng quỳ xuống, khi đứng dậy, tôi nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Cảm giác này quá quen thuộc, vì mỗi lần tan tôi đều cảm thấy như .
“Ông chủ?”
Tôi ngẩng đầu , chỉ thấy vài gương mặt lạ lẫm, đó là người chơi!
Người phụ nữ đeo khuyên mũi : “Ông chủ gì chứ? Phó bản này gì có thiết lập như ?”
Người cao gầy và khô khốc lên tiếng: “Đừng để ý tiểu tiết, chúng ta dùng một đạo cụ cao cấp chỉ để hỏi vị trí lối ra mà thôi.”
Gã đàn ông cao to, thân hình như bò mộng tôi: “Nói cho chúng tôi lối ra của đêm huyết nguyệt, chúng tôi sẽ thả đi.”
Trong lòng tôi chợt lạnh, có chút bối rối: “Tôi không biết các người đang gì.”
“Không biết?”
Gã cao to hét lên bên tai tôi: “Mỗi ngày ăn cùng ở cùng với thần nữ, sao có thể không biết lối ra? Nếu không … chúng tôi chỉ còn cách g.i.ế.c !”
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận sự đáng sợ của người chơi.
Nhưng lúc này Tiểu Trương hoàn toàn không ở gần, tôi thậm chí không biết mình đang ở đâu.
Người phụ nữ đeo khuyên mũi chằm chằm vào tôi: “Đừng mong ai đến cứu ! Nói đi, đối với mọi người đều có lợi.”
Tôi bật thốt lên: “Lối ra ở thần miếu.”
“Cô xem chúng tôi là đồ ngu à?”
Gã cao to quát thẳng vào mặt tôi: “Chúng tôi muốn biết lối ra của đêm huyết nguyệt!”
Bạn thấy sao?