Phó Bản Bị Kích [...] – Chương 7

Cô lè lưỡi với tôi, trông đầy ẩn ý.

 

Tôi gật đầu: “Hiểu rồi.”

 

May mà tôi không phải người chơi, nếu không chắc chắn đã c.h.ế.t vì cái bẫy chữ này rồi.

 

Tiểu Trương mở cửa ngôi nhà ở đầu làng của : “Phó bản này là phó bản cấp A, tỷ lệ vượt ải của người chơi phải kiểm soát trong khoảng 10% - 30%. Quá nhiều hoặc quá ít, tôi đều sẽ bị trừng , cho nên, đừng trách tôi nhẫn tâm với họ.”

 

Tôi gật đầu: “Tôi hiểu. Quyết định là do họ tự , một khi họ quyết định đến đây để thực hiện ước nguyện của mình, thì phải chịu trách nhiệm cho sinh tử của chính mình. Tôi sẽ không vì bản thân cũng là con người mà đi thương họ.”

 

Tiểu Trương bất ngờ liếc tôi: “Tôi còn tưởng là kiểu thánh mẫu, lòng thương người lan tràn khắp nơi cơ đấy.”

 

Tôi đầy bất lực: “Tại sao trong mắt , tôi lại là người như ?”

 

thẳng vào mắt tôi: “Bởi vì rất tốt bụng mà.”

 

Tôi lại : “Trước khi phó bản mở, đâu có thế.”

 

Cô hếch mũi, vẻ mặt khinh khỉnh: “Ai bảo bỏ rơi tôi để đi chơi, đồ phụ bạc!”

 

Nguyên nhân của sự việc là tôi đã giúp chuẩn bị đám cưới, mất một khoảng thời gian dài và quên không báo cho ta.

 

Cô ta đã mắng tôi suốt nửa tiếng đồng hồ, khiến tôi gần như không dám thở, cách xử sự của trái ngược hoàn toàn với thái độ của Tiểu Lý.

 

Kết quả là lơ là một chút, đã đến thời gian mở phó bản.

 

Bây giờ mới thành ra như thế này.

 

Khi phó bản hoạt , nghiêm cấm mở cánh cửa giữa phó bản và thực tế, vì thời gian trong phó bản và thế giới thực có tốc độ trôi khác nhau. Một khi mở cửa, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

 

Giống như một chiếc xe buýt và tàu cao tốc chạy song song, muốn từ xe buýt nhảy lên tàu cao tốc gần như là điều không thể.

 

Chỉ có thể đợi phó bản kết thúc, thời gian cân bằng lại, mới có thể rời đi.

 

Tôi có linh cảm rằng, khi ra ngoài, tôi sẽ bị ông chủ mắng cho một trận tơi bời.

 

Không đúng, tôi cứ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

 

Tại sao phó bản lại đột nhiên mở ra?

 

6

 

Đêm khuya.

 

Trong căn nhà cũ nát, Tiểu Trương đứng gác trước cửa.

 

Tôi ngáp một cái, hỏi: “Cô vẫn chưa ngủ sao?”

 

Cô quay đầu tôi, ngạc nhiên hỏi: “Má Ngô, sao vẫn chưa ngủ?”

 

Tôi dụi dụi đôi mắt mệt mỏi: “Tôi đang chờ đấy.”

 

tôi, : “Nhưng tôi đang đứng gác cho , chỉ sợ không ngủ ngon thôi.”

 

“Hả?” Tôi trố mắt: “Tôi còn tưởng đang theo dõi thái của mấy người chơi chứ.”

 

Thôi rồi, quả nhiên không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa. Chúng tôi đúng là một cặp trời sinh.

 

Tôi : “Thế tôi mặc kệ , tôi không chịu nổi nữa.”

 

Nhưng vừa nhắm mắt không bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

 

Tôi trằn trọc, cuối cùng mở mắt ra, dưới ánh trăng nhàn nhạt, thấy Tiểu Trương đã ngủ thiếp đi dựa vào cửa.

 

Giấc ngủ của người trẻ tuổi đúng là tốt, vừa ngả đầu đã ngủ ngay.

 

Tôi đứng dậy, lấy chiếc áo khoác trên người đắp cho .

 

Quay lại giường, thấy hơi lạnh, tôi lại rút chiếc áo khoác về, thầm nghĩ: “Thể chất của Má Ngô yếu quá, muốn giúp cũng không , có lòng mà lực bất tòng tâm, thôi thì giữ mạng chó của mình quan trọng hơn.”

 

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định ngồi xuống bên cạnh , như hai người đều sẽ ấm hơn một chút.

 

Buổi sáng.

 

Giọng của Tiểu Trương vang lên: “Mặt trời chiếu đến m.ô.n.g rồi, Má Ngô dậy mau!”

 

Tôi lờ mờ đáp: “Tôi đâu có nằm trên giường…”

 

Nói xong mới phát hiện ra mình thực sự đang nằm trên giường.

 

Tôi vỗ vỗ đầu, chẳng lẽ đêm qua tôi bị mất trí nhớ? Tôi đâu có mộng du, sao lại lên giường ?

 

Tiểu Trương : “Má Ngô, phải giảm cân đi, nặng c.h.ế.t , tôi tốn bao nhiêu sức mới khiêng lên đây.”

 

Tôi ấy, há miệng định gì đó.

 

Cô ta lên tiếng trước: “Đừng những lời khách sáo nữa, đám người chơi kia đã biết tôi là nữ thần tế tự rồi. Chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng tập trung ý vào chúng ta, Má Ngô, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.”

 

Tôi gật đầu, sâu sắc cảm nhận boss không phải việc dễ dàng, phải không ngừng đấu trí đấu dũng với người chơi.

 

Cũng đúng, nếu boss thấy ai không thuận mắt liền , thì trò chơi này không cách nào chơi .

 

Khi mặt trời lên cao, quả nhiên không xa xuất hiện thêm vài người chơi, bọn họ giả vờ trò chuyện ánh mắt lại luôn về phía chúng tôi.

 

Tôi hỏi: “Tiếp theo chúng ta gì?”

 

Tiểu Trương : “Ra ngoài dạo chơi, đi mấy nơi chẳng liên quan đến cốt truyện, khiến bọn họ không đoán gì cả.”

 

Trên cánh đồng, Tiểu Trương chăn cừu và ngựa; trong chợ, dẫn tôi đi mua đồ.

 

Những người chơi theo dõi chúng tôi cứ thay nhau từng lượt một, mỗi đoạn đường lại đổi người khác, không giống như trong phim truyền hình, kiểu bám theo đến cùng một cách ngớ ngẩn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...