Phó Bản Bị Kích [...] – Chương 6

Tôi nghiêm túc : "Không phải vì thế, mấy chuyện mọi người tìm tôi ngoài đời đã ồn ào rồi, nếu không che giấu thân phận, bị phát hiện thì sẽ rắc rối to."

 

"À... là à..." Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi bảo: "Tôi không biết trang điểm, trong phó bản này có một người chuyên lo khâm liệm xác chết. Tôi bắt hắn tới giúp trang điểm."

 

Để an toàn, tôi tìm một cái khăn che từ mũi trở xuống.

 

Tiểu Trương dẫn tôi len lỏi qua các con hẻm, chẳng bao lâu sau đã đến một túp lều tranh.

 

Trong lều, một t.h.i t.h.ể đang nằm đó, mấy con ruồi bay vo ve xung quanh.

 

Người đàn ông trung niên đang chăm sửa soạn thi thể, cau mày : "Thần nữ, ngày tế lễ sắp đến rồi, sao lại tới đây?"

 

Những NPC tạo ra tạm thời như thế này đều không có ý thức hoàn chỉnh, chúng sinh ra mỗi khi phó bản khởi và biến mất khi phó bản kết thúc. Đây chính là những nhân tố chính để phó bản vận hành.

 

Tiểu Trương : "Giúp tôi hóa trang đi. Thay đổi hoàn toàn các đặc điểm nhận dạng của ấy."

 

Người đàn ông trung niên tôi rồi quay sang Tiểu Trương : "Tôi hình như chưa từng gặp ấy trong thôn."

 

Tiểu Trương sốt ruột đáp: "Lắm lời gì, bảo hóa trang thì cứ hóa trang! Ông là lão đại hay tôi là lão đại? Chọc tôi tức lên là tôi dâng ông cho nguyệt thần ngay bây giờ!"

 

Mắt người đàn ông sáng lên, như thể muốn : Lại còn có chuyện tốt như thế này sao?

 

Tiểu Trương vỗ trán một cái rồi quay sang phàn nàn với tôi: "Tôi quên mất chuyện này đối với bọn họ lại là một phần thưởng."

 

Cô ấy đổi giọng: "Nếu ông không hóa trang cho ấy, tôi sẽ hủy tư cách tham gia lễ tế của ông."

 

Thế là, trong ánh mắt đầy ai oán của người đàn ông, tôi đành ngồi xuống chiếc ghế mây, để ông ta lôi dụng cụ ra.

 

Nào là cành liễu, nước bùn, cát, vôi trắng...

 

Tôi Tiểu Trương hỏi: "Trang điểm bằng mấy thứ này liệu có quá thô sơ không?"

 

Cô ấy giữ tôi lại: "Má Ngô, tạm chấp nhận đi. Trong phó bản này gì có bút kẻ mày, phấn nền..."

 

Nghĩ lại cũng phải, thôi kệ , miễn sao che giấu .

 

"Ê, sao ông cầm d.a.o gì đấy?"

 

Người đàn ông trung niên ngây thơ đáp: "Tỉa lông mày cho , sao phải kích thế?"

 

Lấy d.a.o chặt củi để tỉa lông mày à?

 

Tôi Tiểu Trương: "Cô vừa mới đúng không?"

 

Tiểu Trương lấy tay che miệng, giả vờ xoa mũi: "Yên tâm đi Má Ngô, có tôi ở đây ông ta không dám đâu."

 

Khi hóa trang xong, Tiểu Trương đưa cho tôi một chiếc gương. Nhìn vào, tôi suýt nữa ngất, trông tôi không khác gì một người thời đồ đá, thậm chí là di tích từ di chỉ Tam Tinh Đôi mới khai quật cũng chẳng sai.

 

Nếu thêm chút lông trên người, tôi leo lên cây thì y như khỉ.

 

Tiểu Trương không khép nổi miệng, vỗ vai tôi: "Má Ngô, có phải hoàn toàn đúng như cầu rồi không?"

 

Khóe miệng tôi giật giật: "Tôi thấy diện mạo này không phải là quá đột ngột nữa mà là quá bất ngờ luôn ấy."

 

Chỉ một lần hóa trang mà tôi đã lùi vài ngàn năm, quay về thời tiền sử. Trong phó bản, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm.

 

"Thôi để tôi che mặt lại ."

 

Quấn khăn vài vòng, tôi lại tháo ra: "Không , chặt quá, không thở nổi."

 

Đi một đoạn, tôi để ý thấy sắc mặt Tiểu Trương thay đổi, trở nên nghiêm trọng khác thường.

 

Bên trái và phải con đường, một đám người đang về phía chúng tôi.

 

Tôi nhỏ giọng hỏi: "Bọn này là người chơi phải không?"

 

Người chơi và NPC rất dễ phân biệt. Đa phần người chơi đều mặc quần áo của chính mình, hoàn toàn khác với NPC trong phó bản.

 

Tiểu Trương gật đầu: "Đúng , chính là người chơi, đừng giao tiếp với họ như người chơi, hiện tại thân phận của chúng ta là NPC trong phó bản. Má Ngô, lần này tuyệt đối không OOC đâu."

 

Phải, nếu để lộ hành vi bất thường, tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

 

Tôi : "Tôi sẽ ý."

 

Khi chúng tôi đi ngang qua, một người chơi lên tiếng gọi: "Chào hai người, chúng tôi từ nơi xa tới, xin hỏi ở đây có chỗ nào để nghỉ ngơi không?"

 

Tiểu Trương hắn đáp: "Ở đây không có chỗ ở, nếu nhất định muốn ở lại, hãy đến rừng phía đông chặt cây dựng nhà. Ba ngày nữa là ngày lễ tế của chúng tôi, mong các người hãy rời đi trước đó."

 

Người đàn ông hỏi: "Nếu chúng tôi không rời đi thì sẽ thế nào?"

 

Tiểu Trương lạnh nhạt đáp: “Đại khái sẽ rất tồi tệ đấy.”

 

Cô kéo tôi rời đi, tôi mơ hồ nghe thấy đám người chơi đang thảo luận cách rời khỏi nơi này trong vòng ba ngày.

 

Đi xa rồi, tôi mới hỏi: “Bọn họ có thể rời đi trong ba ngày không?”

 

Tiểu Trương tôi: “Người đi trong ba ngày là kẻ ngốc.”

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao?”

 

: “Bởi vì nhiệm vụ của phó bản này là ‘Mời các người chơi tìm cách rời khỏi đêm trăng máu’. Nếu chọn rời đi trước, họ sẽ bị coi là chưa hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả thì... tất nhiên là...”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...