Phó Bản Bị Kích [...] – Chương 4

“Không sao, lần sau gặp lại nhé.” Tôi vẫy tay chào, kéo xe đẩy bước ra khỏi phó bản. Trong lòng thầm nghĩ, hy vọng lần sau gặp nó sẽ không gọi tôi là “Ngô Ngư” hoặc “Vô Ngữ Tử.”

 

Ông chủ tôi: “Giỏi lắm, không ngờ có thể dọn dẹp xong trong một ngày.”

 

Tôi đáp: “Đương nhiên, trên đời này chẳng có mấy người dọn dẹp giỏi như tôi. Ông chủ, tuyển tôi là lãi to rồi.”

 

Ông ta : “Chứng tỏ mắt người của tôi không tệ. Muộn rồi, mau chóng tan ca đi.”

 

Tôi vào con mắt duy nhất của ông chủ, : "Ông chủ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi."

 

Ông rời khỏi bàn việc, tôi: "Nói tôi nghe xem, để xem trong thời gian hạn chế, tôi có thể giải đáp thắc mắc của không."

 

Tôi hỏi: "Tại sao ông lại muốn người chơi vượt qua nhiều phó bản hơn?"

 

Trong ấn tượng của tôi, người chơi vượt qua nhiều không hẳn mang lại lợi ích gì cho ông ấy.

 

Ông : "Cô có biết người chơi từ đâu mà đến không?"

 

Tôi lắc đầu: "Không biết."

 

"Những người trở thành người chơi, đều từng điền vào một danh sách ước nguyện. Trong danh sách đó, có những điều họ mong muốn đạt . Ví dụ như..." Ông tôi, tiếp, "hồi sinh người thân."

 

Tim tôi bỗng chốc thắt lại, hỏi: "Thật sự có thể sao?"

 

Ông dường như thấu tâm tư của tôi, : "Cô thì không thể, không ai có thể vừa người chơi vừa trọng tài, điều này là không công bằng với bất kỳ ai."

 

Không để ý đến cảm trồi sụt trong lòng tôi, ông tiếp tục: "Dựa theo độ khó của ước nguyện, mỗi người sẽ phải vượt qua số lượng phó bản khác nhau.

 

Nếu chỉ muốn có một bữa ăn no, chỉ cần vượt qua một phó bản; còn nếu muốn hòa bình thế giới, có lẽ phải vượt qua mười ngàn phó bản."

 

Tôi hỏi: "Người chơi vượt qua phó bản và nguồn gốc của họ có liên quan gì đến nhau?"

 

Ông : "Có vẻ như hơi lan man rồi. Quay lại vấn đề chính, linh hồn của người chơi là một loại tài nguyên, họ đến đây để thực hiện ước nguyện của mình, sống c.h.ế.t tự chịu, một khi quyết định thì không thể hối hận, tôi không cần quá nhiều linh hồn, hoặc có thể , đã đủ rồi.

 

"Dục vọng vô tận chính là thuốc độc. Tôi muốn cho họ một con đường rộng rãi hơn, có thực hiện ước nguyện hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào họ."

 

Ông tôi, : "Câu trả lời đã cho rồi, giờ thì tan đi."

 

Ông vỗ tay nhẹ một cái, không gian xung quanh thay đổi. Tôi đã rời khỏi khu vực hậu trường của phó bản.

 

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, 16:30.

 

Thật nghiêm ngặt, không sai một phút nào.

 

Nhưng câu cuối cùng của ông cũng tôi tỉnh ngộ. Việc tôi có thể công việc dọn dẹp ở đây đã là rất may mắn. Không nên nghĩ đến những chuyện không đâu.

 

Thật sự trở thành người chơi, tôi cũng không nghĩ mình có thể sống sót đến ngày thực hiện ước nguyện.

 

Dù hiện tại tôi hòa hợp tốt với các NPC này, tôi biết điều đó có một điều kiện tiên quyết, tôi và họ ở cùng một chiến tuyến.

 

Đối với người chơi, họ tuyệt đối không hề nhân từ.

 

Ngô Tử Du ơi, hãy bình thản đối mặt với sự ra đi của sinh mệnh, đây là con đường mà ai cũng phải trải qua.

 

Ngày hôm sau, trước cửa phó bản mèo.

 

Tôi gõ cửa phó bản.

 

Mèo đen tôi: "Mang thịt bò tới chưa?"

 

Tôi : "Mang rồi, đồ không phải lấy miễn phí."

 

Mắt nó đậy, cảnh giác hỏi: "Quả nhiên, trên đời không có bữa ăn miễn phí. Cô muốn gì?"

 

Tôi : "Tôi muốn cậu với tôi một câu cảm ơn."

 

Nó ngẩn ra: "Chỉ đơn giản thôi sao?"

 

"Trở thành một mèo lịch sự không phải chuyện đơn giản. Tôi mua đồ cho cậu, cậu nên cảm ơn tôi. Nếu không , lần sau tôi sẽ không mua nữa."

 

Tôi đưa đồ cho nó.

 

tôi, chân thành : "Cảm ơn. Cũng hoan nghênh đến chơi phó bản của chúng tôi."

 

Mèo trắng ló đầu ra từ phía bên kia: "Meo meo?"

 

Tôi đưa tay xoa đầu mèo trắng, Nó cọ cọ vào lòng bàn tay tôi, dường như rất thích thú.

 

Khi tôi đưa tay định xoa mèo đen, nó né tránh: "Đừng sờ tôi."

 

"Được thôi." Tôi hơi thất vọng, sau đó hỏi: "Các cậu có nơi nào cần dọn dẹp không?"

 

Nó lắc đầu: "Không có, nếu có cần tôi sẽ để Tiểu Bạch tìm ."

 

Mèo trắng gật đầu, "Meo" một tiếng.

 

Nó có năng lực đi xuyên qua phó bản, là một con mèo không tầm thường, đáng tiếc là không biết .

 

Nhìn con mèo đen lạnh lùng, tôi hỏi: "Lần sau cậu còn muốn ăn gì không?"

 

Đôi mắt xanh biếc của mèo đen lóe sáng: "Phiền lần sau mang một ít cá khô, cảm ơn. Tôi muốn vị cay, còn nó thì vị thường."

 

Tôi : "Được, không vấn đề gì."

 

Tôi gõ cửa phó bản Huyết Nguyệt.

 

Một giọng trầm thấp, quái dị vang lên: "Hoan nghênh đến với Quy tắc quái đản của Má Ngô."

 

"Quy tắc thứ nhất, người cầm chổi, cây lau, hốt rác, khăn lau là Má Ngô. Người cầm từ điển Tân Hoa thì không phải Má Ngô. Xin đừng mở cửa cho người không phải Má Ngô."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...