Phó Bản Bị Kích [...] – Chương 3

Nó đáp: “Đã từng, chuyện đó là từ rất lâu rồi. Lúc đó là việc gì nhỉ… để ta nhớ xem.”

 

Tôi lặng lẽ đợi.

 

Khoảng năm phút trôi qua, cây cối mới lên tiếng: “Hắn rằng sau này quy tắc sẽ nới lỏng, cố gắng để nhiều người chơi vượt qua hơn.”

 

Nới lỏng để nhiều người chơi vượt qua hơn ư?

 

Tôi hỏi: “Trước kia quy tắc ra sao?”

 

“Quy tắc trước kia?” Nó lại chìm vào suy nghĩ, “Hẳn là tỷ lệ qua cửa bị ép xuống mức thấp nhất.”

 

tiếp: “Có một mức biên độ, hình như là… là…”

 

Tôi lên tiếng: “Không sao, tôi không vội, cứ từ từ nhớ.”

 

“Biến thành thực vật rồi, cảm giác tư duy chậm hẳn.” Nó nghĩ ngợi một lát, “Trước đây là 20%-30% tỷ lệ vượt qua. Bây giờ điều chỉnh thành 20%-50% rồi.”

 

Tôi không quên việc khi phó bản Mèo Đen Trắng tạo ra, ông chủ từng nhắc đến một vị tiền nhiệm.

 

Tôi hỏi: “Quy tắc trước đây cũng là do ông ta đặt ra sao?”

 

“Không phải hắn.” Cây rung rinh, tựa như đang lắc đầu, rơi xuống không ít giọt nước, “Ta nhớ rất rõ, đó là một bạo quân hung tàn, chính sách của hắn thay đổi thất thường, điều duy nhất không đổi là sự áp bức đối với chúng tôi.”

 

“Hắn đã điều chỉnh tỷ lệ thời gian, khiến phó bản và thực tại tồn tại chênh lệch khá lớn, cứ nửa giờ ngoài đời thực, là phải mở phó bản một lần.”

 

Đặt trong bối cảnh hiện tại thật khó tưởng tượng nổi. Bây giờ chỉ có thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần mới mở phó bản, mà tốc độ dòng thời gian của phó bản cũng không phóng đại đến mức như .

 

Cây : “Trên thân ta có một vết thương do đao, chính là do bạo quân đó ra.”

 

Tôi bước tới, tán lá trên cao cũng di chuyển theo tôi.

 

Nhìn kỹ một hồi, tôi không thấy vết đao nào cả.

 

Nó hơi ngại ngùng : “Xin lỗi, ta quên mất, vết thương đã lành từ lâu rồi.”

 

Chắc chắn là rất đau, ngay cả khi đã khỏi hẳn cũng không thể quên .

 

Tôi nó: “Ở đây có chỗ nào cần dọn dẹp không?”

 

“Dọn dẹp… Ừm, để ta nghĩ xem.” Nó lại chìm vào suy tư, như thể đang suy xét một vấn đề mang tầm vóc thế giới. Mưa tí tách rơi trên tán lá xanh, âm thanh trong trẻo và tĩnh lặng lòng người thư thái.

 

“À! Ta nhớ ra rồi, quả thực có một số rác rưởi.” Nó với tôi: “Hãy đi theo những bông hoa trên mặt đất.”

 

Những bông hoa trên đất nhẹ nhàng đung đưa, trải dài thành một con đường.

 

Đi trong mưa, mưa bỗng ngừng, tán cây trên cao khẽ xê dịch.

 

Khung cảnh tràn đầy sức sống xanh tươi, muôn hoa đua nở trong khu rừng này.

 

Tôi : “Nơi này của ngươi thật sự rất đẹp.”

 

“Thật sao?” Nó nhẹ, “Rất ít người như , câu mà người chơi thích nhất là ‘Cái nơi c.h.ế.t tiệt này.’”

 

Tôi : “Người chơi đối diện với sinh tử, tâm trạng dĩ nhiên không thể thưởng thức vẻ đẹp nơi đây. Nếu họ có thể giống ta, chỉ đến đây du ngoạn, chắc chắn sẽ thốt lên lời tán thán từ tận đáy lòng.”

 

Nó hỏi: “Thật sao?”

 

Tôi : “Đương nhiên là thật.”

 

Nó vui vẻ : “Ta đã dành rất nhiều thời gian để chăm chút nơi này, thật ra việc nó có đẹp hay không không quan trọng, điều quan trọng nhất là ta có thể cảm nhận sự sống ngoài bản thân mình. Chúng tràn trề nhựa sống, bám rễ tại đây, thoải mái lớn lên.”

 

Hoa nghiêng mình trong gió, nước trên cánh hoa bị thổi bay, một con suối nhỏ quanh co uốn lượn.

 

Vượt qua con suối, nó : “Rác ở đây này.”

 

Một đống quần áo cũ nát chất chồng lên nhau, tựa như một ngọn núi rác trong bãi phế liệu, vừa lộn xộn vừa cao ngất.

 

: “Mấy thứ này cần vài năm để phân hủy, đã ảnh hưởng rất lớn đến môi trường nơi đây. Phiền ngươi mang chúng đi, không?”

 

“Không vấn đề.” Tôi suy nghĩ một chút rồi : “Nhưng nơi này cách cổng khá xa, tôi cần quay về tìm một chiếc xe đẩy.”

 

Mang xe đẩy tới, tôi bắt đầu công cuộc dọn dẹp. Đầu tiên là ném quần áo sang bên kia suối, sau đó chất lên xe đẩy… liên tục qua lại mấy lần.

 

: “Bản thể của ta cách đây quá xa, không thể giúp , thật ngại quá.”

 

“Không sao, đây là công việc chính của tôi mà.”

 

Nếu phải nhờ người khác giúp đỡ, thì thật quá yếu kém… trừ Tiểu Lý ra.

 

Khi tôi đóng gói xong đống quần áo cuối cùng, thời gian đã là bốn giờ chiều.

 

Cây : “Hôm nay thật sự rất vất vả cho ngươi.”

 

Nó thả xuống một chiếc lá to như chiếc quạt nan, phe phẩy quạt gió cho tôi: “Hy vọng có thể gặp lại ngươi.”

 

Tôi lau mồ hôi trên trán, mỉm : “Chỉ cần tôi chưa từ bỏ công việc này, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau.”

 

: “Thật tuyệt quá, ta rất thích trò chuyện với ngươi. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ ghi nhớ tên ngươi, là Lưu Điều Ngư đúng không?” (Lưu Điều Ngư là giữ lại con cá).

 

Tôi nó, trí nhớ này có phải tệ quá không?

 

Tôi kiên nhẫn đáp: “Tôi là Ngô Tử Du.”

 

Nó xin lỗi: “Thật ngại quá, lần này ta nhớ rồi, lần sau gặp chắc chắn không gọi sai.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...