Phó Bản Bị Kích [...] – Chương 1

Phần 2: Phó Bản Bị Kích Hoạt Sai Rồi! 

 

Tôi là lao công duy nhất trong trò chơi kinh dị. 

 

Những NPC mà người chơi coi là ác mộng, phần lớn lại là thân chí cốt của tôi.

 

Chúng ra đời trong đau khổ, chẳng bao giờ nhắc đến điều đó.

 

Ngoài việc phải dựng nhân cách khi người chơi vào phó bản, bình thường chúng chỉ là một đám quái vật hết sức bình thường.

 

Từ những quái vật này, tôi cảm nhận sự ấm áp và cũng hồi đáp lại chúng bằng chính sự ấm áp ấy.

 

Chúng gọi tôi bằng cái tên thân mật: Má Ngô.

 

Khi tôi rơi vào phó bản Huyết Nguyệt, con Boss mọc ra cả ngàn con mắt và gầm lên: "Dám tổn thương Má Ngô, ai cũng đừng hòng ra khỏi đây!"

 

1

 

Tôi, Ngô Tử Du, là lao công duy nhất trong trò chơi kinh dị.

 

Khi tôi hào hứng bước vào hậu trường phó bản, người sở hữu bụng sáu múi đáng nể là ông chủ liếc tôi một cái và : "Cô đến sớm rồi."

 

Tôi ngượng ngùng: "Ông chủ, lần sau tôi sẽ cố đến sớm hơn nữa."

 

Bây giờ đã là chín giờ mười phút, nghĩ lại thì đúng là có lỗi với mức lương hai vạn một tháng của mình thật.

 

Ông ấy lắc đầu: "Tôi không có ý đó, chín giờ mười phút mà đi thì quá sớm rồi. Tôi muốn thêm một quy định mới: từ nay không đi trước mười giờ sáng."

 

"Hả?" Tôi trợn to mắt. Trước đó, ông ấy đã không thêm giờ, cầu phải tan trước bốn giờ rưỡi, giờ lại cấm đến sớm nữa...

 

Tôi ông ấy: "Ông chủ, chi bằng g.i.ế.c tôi luôn đi, thế này thì sao tôi có thời gian dọn dẹp phó bản chứ?"

 

Ông ấy suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thế này đi, tôi nhượng bộ, không đi trước chín giờ rưỡi."

 

Tôi kiên quyết: "Không , tôi cực lực cầu bắt đầu từ tám giờ."

 

Ba mươi mốt cái đầu của ông ấy đồng loạt lắc lư: "Buổi sáng là thời gian quý giá, sao lại đem nó ra việc chứ? Tôi không thể chấp nhận hành vi này."

 

Thường thì khi ông ấy lắc cả ba mươi mốt cái đầu, có nghĩa là không thương lượng nữa.

 

Tôi thở dài một hơi, cầm lấy bốn món thần khí chuẩn bị bước vào phó bản.

 

Giọng ông chủ vang lên từ phía sau: "Sao không tranh thủ thêm chút nữa?"

 

Tôi quay người đầy hy vọng: "Có thể đổi thành tám giờ không?"

 

Ông ấy lắc đầu: "Không , có thể đổi thành chín giờ."

 

"Yeah!" Tôi vác chổi chạy khắp đại sảnh, vui mừng hò hét: "Ông chủ đúng là quá tốt bụng mà."

 

Nghĩ lại mới thấy, tôi vui cái gì không biết. Ngày trước, tôi còn ước gì ngủ một mạch đến trưa.

 

Ông chủ tôi: "Tôi nghĩ sắp bị Tiểu Lý đồng hóa rồi."

 

Tiểu Lý là NPC của phó bản lâu đài cổ, suốt ngày nhảy nhót lăng xăng. Tuần trước, tôi vừa dọn dẹp xong phó bản của nó, mệt đến rã rời.

 

Nhưng đã đưa cho nó cái thùng rác rồi, lần tới chắc sẽ dọn dễ hơn nhiều.

 

Về chuyện đồng hóa… Được rồi, đúng là có hơi bị ảnh hưởng bởi cái tên quậy đó.

 

Tôi đổi chủ đề: "Ông chủ, tôi thừa nhận hôm kia rằng có thể dọn mười phó bản một lúc là hơi khoa trương. Nhưng tôi vẫn nghĩ mình quá mạnh, một nhân vật nổi tiếng từng rằng, dưới bầu trời này, chẳng có mấy người dọn dẹp có thể là đối thủ của tôi."

 

"Người nổi tiếng mà không phải là Tiểu Trương của phó bản Huyết Nguyệt đấy chứ?" Ông chủ tôi đầy nghi hoặc.

 

"Cô ta năng toàn thêm thuốc nổ, một câu thật thì có mười câu giả, một câu giả thì chẳng có nửa câu thật. Cô tin ta chi bằng tin tôi là Tần Thủy Hoàng."

 

Tôi cau mày, cẩn thận quan sát ông ấy: "Tôi thấy ông không giống Tần Thủy Hoàng lắm."

 

Ông ấy tôi, im lặng một lát rồi : "Cô vẫn nên đi dọn phó bản đi."

 

Phó bản Huyết Nguyệt

 

Tiểu Trương chắp tay sau lưng, dáng vẻ như một đại hiệp: "Má Ngô, cuối cùng cũng đến."

 

Tôi hỏi: "Hôm nay là Cổ Long hay Kim Dung?"

 

Cô ta lắc đầu: "Không phải, hôm nay là bộ phim tiên hiệp ngọt sủng Bá Đạo Má Ngô Yêu Thầm Tôi."

 

Khóe miệng tôi giật giật, lùi lại sát mép cửa: "Tôi còn chút việc, phải đi trước đây."

 

"Đừng mà!" Cô ta quay đầu tôi, lộ ra đôi mắt ghép như mắt ruồi, giọng nũng nịu: "Má Ngô, diễn với tôi một lát thôi mà, không thì đổi thành Tôi Yêu Thầm Bá Đạo Má Ngô cũng ."

 

Tôi chỉ muốn hỏi, có ai giải thích cho tôi sự khác biệt giữa hai cái tên này không?

 

Tôi tôi: "Có thể đổi thành thứ khác không?"

 

Cô tôi chống cằm suy nghĩ: "Những nhân vật phức tạp tôi sợ không kham nổi."

 

Tôi : "Không sao, không kham nổi cũng , chỉ cần bình thường thôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...