Phía Trong Ngôi Nhà [...] – Chương 1

Năm 6 tuổi tôi bị nước s/ôi đ/ổ vào người h/ủy h/oại khuôn mặt, nên bố mẹ tôi rút kinh nghiệm không để em tôi bất cứ việc nhà gì, mọi người đều khen em xinh đẹp đáng , ghét bỏ tôi xấu xí.

Năm 10 tuổi tôi bị sốt cao, bọn họ lại xem như chẳng có chuyện gì, khiến tôi sốt quá hóa ng/u, nên bọn họ rút kinh nghiệm, em vừa ho, cho dù là nửa đêm cũng sẽ đưa đến b/ệnh v/iện dốc lòng chăm sóc.

Tôi giống như một thứ hàng thử, tất cả những bước ngoặt tôi trải qua, đều sẽ bù đắp lên người em .

Tôi xấu xí, trầm lặng, đ/ần đ/ộn, không chào đón, em lại xinh đẹp, khéo , thông minh, người người thương.

Sau khi chẩn đoán mắc chứng tr/ầm c/ảm, tôi lấy hết dũng khí trút hết tâm can với bọn họ, mẹ lại lớn tiếng ch/ửi như tát nước, bà bảo tôi bị th/ần k/inh, so đo tị nạnh, bảo tôi có giỏi thì đi ch*t đi.

Sau khi tôi bị em đẩy từ lầu cao xuống, họ mới vô phát hiện, em không có bất kỳ quan hệ m/áu m/ủ gì với bọn họ hết.

Mà tôi, mới thực sự là đứa con ruột duy nhất của bọn họ.

1.

Bố tôi ngoại bị phát hiện, hai người ầm ĩ đòi ly hôn, còn kéo nhau ra tòa.

Hai đứa trẻ, quan tòa để họ mỗi người chọn nuôi một đứa.

Bố mẹ chẳng chút do dự, đều chọn em .

Quan tòa có chút khó xử, nên bảo em chọn một bên.

Em tôi Tô Nhuyễn Nhuyễn, mặc một chiếc váy công chúa thơm ngát, bố mẹ vây hai bên trái phải.

Bố tôi hứa với con bé: “Nhuyễn Nhuyễn, chọn bố đi, bố có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Không phải con vẫn luôn muốn đổi một chiếc Ipad mới à? Ngày mai bố sẽ mua cho con.”

Mẹ để ý em đang bị lạnh, liền cởi khăn quàng cổ quàng lên cổ con bé, mặt đầy thương: “Nhuyễn Nhuyễn, con đi với mẹ mới là tốt nhất, bố con sau này sẽ tìm mẹ kế cho con, thì con phải sao đây?”

Sau đó hai người bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ.

Tôi ở trong góc không ai ngó ngàng, bất giác cảm thấy lúng túng, liền lặng lẽ kéo khóa áo đồng phục lên. Trời lạnh quá, chiếc áo đồng phục trắng lại quá mỏng, gió lạnh cứ ùa vào trong.

Đám người c/ãi nh/au không ai can , cuối cùng, quan tòa không nhịn nổi nữa, mới hỏi bọn họ: “Trong hai người không có ai muốn nuôi dưỡng đứa con lớn à?”

Hiện trường bỗng nhiên ngưng trệ, không khí im ắng đến lạ thường.

Hai người họ ánh mắt lảng tránh, không tiện ra lời từ chối, suy cho cùng thì bọn họ vẫn luôn bản thân luôn công bằng với cả hai đứa, lại không muốn nhận lấy đứa trẻ là tôi đây, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn chẳng gì.

Sau đó mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi bối rối đến mức không dám ngẩng đầu, cố gắng không để ai thấy vết s/ẹo xấu xí trên mặt mình.

Em như vứt một củ khoai n/óng b/ỏng, liền giao cái quyền lựa chọn đầy khó xử, chắc chắn sẽ đắc tội với một bên này, cho tôi: “Chị, hay là chị chọn trước nhé?”

Quan tòa cổ vũ tôi: “Nhóc con, cháu muốn sống với ai nào?”

Bố mẹ căng thẳng tôi, sợ bản thân sẽ bị tôi chọn trúng.

Tôi không còn cách nào rụt cổ trầm mặc nữa, đành cúi đầu, hồi lâu sau, tôi nhỏ giọng :

“Cháu chọn…”

“Cháu có thể chọn đến nhi viện không ạ?” - Tôi nhẹ giọng hỏi.

2.

Tôi không thể chọn nên đi theo bố hay đi theo mẹ, tôi có thể chọn không cần bọn họ mà.

Tôi thà rằng mình là đứa trẻ mồ côi còn hơn.

Vẫn còn tốt hơn sống như một thứ hàng thử thất bại.

Năm 1 tuổi, bố mẹ bận bịu sự nghiệp, gửi tôi về quê để bà nội nuôi, bốn năm sau, em biết , mới đón tôi về.

Thời ấu thơ rời xa bố mẹ, những ngày sau đó cũng sẽ rất khó tạo mối quan hệ thân thiết với bọn họ, có lẽ tôi là đứa trẻ trời sinh đã lạnh nhạt, xa cách như .

Bố mẹ vẫn luôn ghé/t bỏ tôi không gần gũi với bọn họ, nên đứa con thứ hai liền dạy dỗ theo sách vở, tự mình chăm sóc em lớn lên, thế là họ đã có một con nhỏ hoạt bát dính người.

Năm 6 tuổi mẹ bận đút cơm cho em , sai tôi đi rót nước nóng cho bọn họ, một đứa lùn tịt như tôi, phải đứng lên một chiếc ghế đẩu nhỏ mới với tới cái ấm đun nước, bất cẩn té ngã, nước nóng đổ vào mặt tạo thành một vết s/ẹo xấu xí, tuổi còn nhỏ mà đã bị h/ủy h/oại dung nhan.

Bọn họ rút kinh nghiệm, trước giờ không để em vào bất cứ một việc nhà gì, em mười ngón tay không dính chút nước xuân, nuông chiều mà lớn, đến nước cũng không phải tự rót, trổ mã xinh đẹp đáng , bố mẹ gặp mọi người đều khoe khoang đây là con của tôi đấy.

Người khác hỏi đến đứa con lớn, bọn họ lại cau mày như thể đang nhớ đến cái gì đó nhơ nhuốc lắm , họ ghét bỏ tôi bị hủy h/oại dung nhan nên xấu xí, giỡn : “Hahaha Tô Đàn Nguyệt ấy hả, mặt con bé dọa người như thế, không thể để nó bẩn mắt mọi người .”

Không ai nhớ đến trước năm 6 tuổi, tôi cũng là một bé vô cùng xinh đẹp.

Năm 10 tuổi, ngày đông giá rét tôi còn phải rửa bát, giặt quần áo, nước lạnh buốt khiến tôi bị cảm, buổi tối liền bị sốt cao, tôi khó chịu thút thít gọi mẹ, bố mẹ bị gọi tỉnh đến mức mất kiên nhẫn, vẫn như không có chuyện gì, đút cho tôi ít thuốc hạ sốt rồi lại về ngủ tiếp.

Không ngờ tôi sốt cả một đêm, đợi đến hôm sau bọn họ mới nhận thức mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lúc đưa tôi đến b/ệnh v/iện thì đã quá muộn, bác sĩ tôi bị sốt cao, ảnh hưởng đến não, sau này có thể sẽ trở nên đần độn.

Bố mẹ vô cùng hối hận, họ rút kinh nghiệm, nên sau này mỗi lần em chỉ cần ho một tiếng, bọn họ sẽ gấp gáp lo lắng ngay, thậm chí có là đêm muộn cũng sẽ đưa con bé đến b/ệnh v/iện kiểm tra cho yên tâm, em bị ốm họ cũng sẽ luân phiên túc trực, dốc lòng chăm nom.

Đáng tiếc, sau này tôi lại không bị sốt lần nào nữa, nên cũng chẳng bao giờ trải qua cảm giác chăm sóc tận như thế.

Tiểu học, do não tôi đần độn, nên không thể theo kịp tiến độ trên lớp, thành tích thường xuyên đứng chót, giáo viên đề nghị bọn họ nên mời gia sư cho tôi, hoặc là dành thời gian dạy tôi học bài.

Nhưng lúc đó việc ăn của bọn họ đang trên đà phát triển, không có tiền mời gia sư cho tôi, cũng chẳng có thời gian ngồi dạy tôi bài, vả lại họ cho rằng đứa trẻ ưu tú thì cho dù không có tác bên ngoài vẫn có thể thi tốt, còn thi không tốt là do tôi chưa đủ chăm chỉ cố gắng.

Thành tích của tôi ngày một kém, kỳ thi lên trung học, không ngoài dự đoán, tôi thi vào trường trung học kém nhất.

Bọn họ cảm thấy mất mặt, cuối cùng mới nhận thức trẻ con không thể tự dưng mà giỏi, thế nên họ đem tất cả hy vọng của mình đặt lên người em . Vừa hay việc ăn của bọn họ đã ổn định và phát triển hơn, có tiền nhàn rỗi, nên đã mời một gia sư cực giỏi đến dạy em , ngày nào cũng dành thời gian đốc thúc con bé học tập.

Em đã đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố với thành tích vô cùng xuất sắc.

Bọn họ vui đến mức đặt cả mấy bàn tiệc chúc mừng ở khách sạn năm sao, còn cố ý không cho tôi biết.

Lúc đó tôi ở lại ký túc của trường học, vì để đuổi kịp tiến độ ở trường nên vùi đầu học tập. Ai bảo não tôi đần, tôi đành phải nỗ lực hơn người khác thật nhiều mới có thể đạt thành tích như bọn họ.

Một người chị họ cùng trường thấy tôi đang mua bánh bao về ăn tối, tưởng rằng bố mẹ chưa kịp đón tôi đến bữa tiệc, nên đã nhiệt cùng bố mẹ chị ấy đưa tôi đến đó.

Tôi xách hai cái bánh bao lạnh ngắt, mơ mơ hồ hồ bị đưa đến khách sạn, vừa vào cửa, thấy bố mẹ đang tự hào giới thiệu em với mọi người.

Thấy tôi, bố mẹ bất giác xị mặt, thấy ánh mắt của họ, tôi - người đang xách mấy cái bánh bao nguội ngắt để trong túi ni lông giá rẻ - bỗng không biết phải gì.

Sau đó tôi mới biết, bọn họ cố ý không gọi tôi đến, là vì sợ mọi người biết họ còn có một đứa con vừa xấu vừa đần thì sẽ mất mặt lắm.

Bọn họ quên rồi, trước khi não tôi bị sốt đến hỏng, tôi vẫn luôn đứng đầu toàn trường.

Năm cấp ba, răng tôi càng ngày càng hô, họ hàng thấy cứ khuyên họ dẫn tôi đi nha khoa khám xem, bị lải nhải nhàm tai, họ cuối cùng cũng dành thời gian đưa tôi đi khám.

Nha sĩ bảo do xương hàm bị nhô ra, là bẩm sinh, do di truyền, cần phẫu thuật chỉnh hàm càng sớm càng tốt. Cân nhắc đến việc tôi mới vào cấp ba, việc học bận rộn, bố mẹ bảo tôi lên đại học rồi tự tiết kiệm tiền mà phẫu thuật.

Đồng thời họ cũng rút ra bài học, sớm đưa em đi nắn răng, cận thị thì đeo kính áp tròng, cắt mắt hai mí, trên mặt mọc một vết bớt, mọc cái nốt ruồi cùng phải kịp thời đưa con bé đi triệt bằng laser.

Những người sau này quen biết con bé, ai cũng lầm tưởng rằng em xinh đẹp tự nhiên, ngưỡng mộ con bé đến vết thâm mụn cũng chẳng có.

Bây giờ tôi 18, em 16, tôi lớp 12, con bé lớp 10.

Tôi xấu xí, trầm lặng, đần độn, không chào đón, em lại xinh đẹp, khéo , thông minh, người người thương.

Tôi giống như một mẫu thử thất bại, tất cả những bước ngoặt tôi trải qua, đều sẽ bù đắp lên người em .

3.

Tôi có bố có mẹ, lại sắp tròn 18 tuổi, đương nhiên không thể đến trại trẻ mồ côi, cuối cùng vẫn chỉ có bà nội đ/au lòng cho tôi, : “Các người đều không cần Đàn Nguyệt, thì bà già này cần, sau này đừng có hối hận mà chạy đến chỗ bà già này đòi người.”

Bà nội không hiểu cái gì là quy trình pháp luật, bà chỉ biết cháu bà thì bà thương, liền kéo tôi đi ngay tại chỗ, không quan tâm gì đến sắc mặt của đám người phía sau, sau đó có chuyện gì, tôi cũng chẳng biết nữa.

Hồi nhỏ tôi bà nuôi nấng, ở trong căn nhà cũ của bà, mặc dù điều kiện sơ sài, không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm, tự tại vô cùng.

Nhoáng cái đã nửa tháng trôi qua, sắp đến kì thi đại học, tôi ở lại ký túc xá của trường, hai ba tuần mới về nhà một lần, hôm nay trời đổ mưa to, tôi cầm ô đi đến điểm dừng xe buýt, lại bị người ta chặn lại giữa đường.

Mẹ tôi thấy tôi liền vô cùng t/ức gi/ận: “Tô Đàn Nguyệt, trời mưa, em mày ở ngay trường đối diện, con bé không mang ô, mày là chị mà không biết đưa ô cho con bé à?”

Bố tôi lái xe dừng ở cổng trường học, mẹ tôi đang ngồi ở ghế lái phụ, hiển nhiên cả hai người đều không mang ô, xe lại không lái vào , chỉ có thể đợi Tô Nhuyễn Nhuyễn tự đi ra, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không mang ô.

Bà ta muốn tôi đưa ô của mình cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tôi không hỏi tại sao bọn họ lại cùng nhau đến đón con, chỉ cúi đầu uyển chuyển từ chối: “Nhưng con chỉ có một cái ô thôi.”

Nếu đưa ô cho Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi, thì tôi phải sao, tôi cũng đâu có ai lái xe đến đón.

Mẹ tôi lại càng nổi cơn tam bành, xuống xe, t/át vào sau đầu tôi ngay trước mặt thầy bè xung quanh, tôi loạng choạng suýt ngã. Bà ta còn lạnh lùng chất vấn tôi:

“Không phải chỉ là một cái ô thôi à? Mày là chị, mày lớn hơn, đưa cho em thì sao nào? Em mày bị ướt mưa cảm sốt thì mày vui vẻ đắc ý lắm phải không?”

Mọi người từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi, ngh/iền nát lòng tự trọng của tôi.

Tôi cúi đầu im lặng hồi lâu, vẫn nhẹ giọng từ chối: “Nhưng con bị ướt mưa, cũng sẽ bị cảm.”

Bà ta cảm thấy tôi ngỗ ngược, uy nghiêm của người lớn bị khiêu khích, t/ức gi/ận đ/ánh tôi thêm một cái, giơ tay c/ướp cái ô của tôi, miệng lẩm bẩm: “Đúng là nuôi cái thứ vong ân phụ nghĩa.”

Bà ta cầm ô muốn đi đón em .

Tôi ngước mắt bà ta chằm chằm, đột nhiên gi/ành lại cái ô, ném xuống đất gi/ẫm nát, lạnh lùng x/é mặt ô xuống, bọc lấy cặp sách,

Cứ như , bước từng bước trong mưa, ướt đẫm, mặc kệ bà ta ở phía sau l/a h/ét m/ắng ch/ửi cũng không thèm quay đầu lại.

Nước mưa lạnh buốt tạt vào mặt, chẳng mấy chốc người tôi đã ướt sũng, tôi đến trạm xe buýt, mọi người xung quanh đều tôi kỳ quái, lên xe, người khác đều cố gắng tránh tôi thật xa, sợ bị dính nước.

Một bé xấp xỉ tuổi Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa cho tôi một gói khăn giấy: “Chị ơi, chị lau cho đỡ ướt, để thế này dễ bị cảm lắm đấy ạ.”

Giống như vừa mở một loại cộng tắc nào đó, mọi người xung quanh đều quan tâm tôi tới tấp, còn có người nhét túi sưởi ấm áp vào tay tôi.

Mặt tôi lạnh nhạt không chút dao , đột nhiên lại không nhịn , mấy giọt nước mắt ch/ua ch/át chảy ra, tôi giả vờ lau nước mưa, cẩn thận che giấu.

Nhẹ nhàng cảm ơn từng người: “Cảm ơn.”

Thật là m/ỉa m/ai, bố mẹ ruột mà còn chẳng bằng người xa lạ.

(Còn tiếp)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...