15.
Trình Đối vẫn qua lại với tôi như thường, hôm nay ấy đem bài tập đã ghi cẩn thận đến cho tôi.
Trên mặt ấy vẫn còn dấu tay tôi, một bàn tay đỏ nhạt hằn nguyên trên gương mặt.
Tôi cúi đầu, cảm vô cùng phức tạp, không biết phải đối diện với ấy thế nào.
“Xin lỗi.” Trình Đối mở lời.
Hướng lấy sáng của thư viện rất tốt, ánh nắng chiếu lên người ấm áp, ấy ngồi xuống đối diện tôi.
“Anh không để ý, nếu phát hiện em ấy không giống bình thường sớm một chút thôi…” Anh ấy chưa hết câu đã nghèn nghẹn.
Tôi vòng tay lên bàn, úp mặt nhắm mắt, nghe giọng nghẹn ngào của ấy.
“Anh chỉ nghĩ em ấy chán mình rồi, hoặc là… ba em ấy phản đối, không bao giờ ngờ tới còn có nguyên nhân khác.”
“A Song tốt như , đến bây giờ, vẫn chưa quên em ấy…”
Tôi hít sâu một hơi, đẩy bình thủy tinh mới đầy một nửa sang cho Trình Đối: “Cậu ấy chưa kịp tặng .”
Ánh nắng chiếu lên bình thuỷ tinh, giống như một tia sáng rọi qua sương mù.
“Em có một câu hỏi.”
Trình Đối ngẩng mặt.
“Lúc Đinh Thuần ngã lầu, không đến nhà thực nghiệm như đã hẹn, tại sao?
Bàn tay Trình Đối cứ co lại rồi thả ra, cuối cùng ấy cầm lọ thủy tinh lên, những đốt ngón tay đã trắng bệch.
Anh ấy tôi qua một cặp kính: “Xin lỗi, là một thằng đào binh.”
“Lúc đó, lại nghĩ tới A Song, chắc chắn em ấy không muốn bọn mình cứ kẹt lại trong vũng lầy này.”
“Rồi sau đó, Đinh Thuần thật sự ngã chết. Đúng như những gì mình mong muốn, thì sao cậu ấy lại chết, có liên quan gì tới mình nữa đâu, đúng không?”
“Nếu để em nghĩ cái chết của Đinh Thuần là do em, em đã báo thù cho A Song, như em mới có thể buông bỏ quá khứ, đi về phía trước.”
Kim giây đồng hồ tích tắc quay, tôi thở hắt ra một hơi, nhận quyển bài tập Trình Đối đem tới, đứng dậy.
“Bạn học Trình Đối, cảm ơn.”
“Khương Mạn Mạn.” Anh ấy cầm bình thủy tinh, bước đến gần tôi: “Lúc A Song đòi chia tay , có một câu.”
“Em ấy , Mạn Mạn là người em ấy lo lắng nhất, nếu , em ấy muốn có thể mãi mãi đứng phía trước bảo vệ cho em.”
Ngực tôi chua xót, tôi ngẩng mặt ánh nắng bên ngoài cửa sổ, chói mắt quá, cũng thật ấm áp.
Giọng Trình Đối khàn khàn: “Giờ mình hãy về phía trước.”
“Ừm.”
16.
Không biết Tề Phóng bên kia điều tra đến đâu rồi, tới giờ vẫn chưa thấy ai nhắc gì đến việc kết án, truyền thông vẫn đang cắn chặt vụ này, chắc là mấy người họ đang bị hành tới to não.
Thi cuối học kỳ kết thúc, thành tích của tôi cũng xem như không tồi.
Tôi dọn dẹp sách vở, chuẩn bị về nhà đón năm mới, năm nay, chỉ còn mình tôi đón tết.
Học sinh đều đã rời trường, tôi ngẩng đầu bầu trời xanh xanh ngoài cửa sổ, chợt muốn đi dạo một vòng.
Tôi bước từng bậc lên lầu 13 khu giảng đường, đi tới hành lang, lặng nhà thực nghiệm phía bên kia.
Trong lòng có hơi hốt hoảng.
Suy nghĩ của con người lúc nào cũng phức tạp, giờ tôi cũng không biết mình có hận Đinh Thuần hay không.
Dưới ánh mặt trời, tôi dọc theo hành lang nhà thực nghiệm.
Tầm mắt bỗng ngừng lại.
Tôi vịn lan can, chằm chằm vào ô cửa sổ cuối hành lang, bàn tay đang nắm lấy lan can dần siết lại.
Khi ấy Đinh Thuần đứng ở tầng 14, cùng một vị trí với chỗ tôi đang đứng lúc này.
Camera khuất trong góc quay rõ ràng, chị ấy gì đó rồi mới tựa vào lan can.
Hướng đó hẳn là —
Tầm của tôi dừng ở một điểm.
Lúc đó, chắc chắn có người đứng bên ô cửa sổ.
Có cho mình câu trả lời chắc chắn, tôi loạng choạng chạy lên tầng 13 nhà thực nghiệm, phía cuối hàng lang là nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam, không gắn camera.
Bên trong WC không có lấy một bóng người, tôi bước vào, đứng bên cửa sổ.
Tầm thoáng đãng, chỉ cần ngước lên là có thể rõ sân thượng của khu giảng đường.
Cho nên, người mà Đinh Thuần thấy, chắc hẳn cũng đứng ngay vị trí này.
Đã tìm ra manh mối quan trọng, tôi lập tức lấy di gọi cho Tề Phóng.
“Cộp cộp –”
Sau lưng có tiếng giày da.
Tôi quay đầu lại, đã thấy hiệu phó Đinh ngược sáng đứng trước cửa WC.
Đinh Thường Thành.
Một lúc sau tôi mới lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Thầy hiệu phó…”
“Nghỉ lễ sao không về nhà?”
“Em… đi dạo một lát…” Có người bắt máy, tôi lặng lẽ giấu di sau lưng.
Ông ta đứng nơi ngược sáng tôi, giống như ma vương tới từ địa ngục.
Rất nhiều tiết, bây giờ đã sáng tỏ.
Tôi cứ nghĩ Tề Phóng dặn tôi phải cẩn thận Đinh Thường Thành, là vì chuyện con ông ta nhảy lầu có liên quan đến tôi, sợ ông ta trả thù tôi.
Nhưng tôi lại bỏ qua một chuyện, Đinh Thường Thành, thật sự thương con mình ư?
Nếu như, cái chết của Đinh Thuần có liên quan đến ông ta thì sao? Cả cái chec của Thành Song nữa?
“Khương Mạn Mạn, em rất thông minh.” Đinh Thường Thành , “Nói thầy nghe, em gì với cảnh sát rồi?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, ra vẻ ngơ ngác chớp mắt: “Thầy hiệu phó, thầy gì ạ?”
Tiếng bước chân vang lên, ông ta tiến gần tôi thêm hai bước: “Thầy nhớ con nhóc Thành Song kia quá, nó ngây thơ hơn em nhiều.”
Tôi tạm dẹp ý nghĩ tẩu thoát sang một bên, nuốt nước bọt, chờ ông ta tiếp.
“Mấy chuyện còn lại, người sống không nghe.”
Tôi bật , con dao trong tay ông ta: “Cho dù ông có hay không, hôm nay tôi cũng phải chec mà, đúng không?”
“Thông minh.” Đinh Thường Thành mỉm , “Còn con nhóc kia, thầy mới hù mấy câu, nó đã tự nguyện chạy tới chịu hết thay em, còn nhỏ mà nghĩa khí ghê.”
Chịu đựng?
Lại là chịu đựng?
Chịu đựng cái gì cơ?
Tôi nhớ, đầu tháng 6 năm ngoái, tôi và Thành Song có đi ngang phòng hiệu phó một lần.
Lúc đó vẻ mặt của hiệu phó Đinh và Đinh Thuần rất bất thường, Thành Song cậu ấy không thấy gì cả, lúc đó tôi cũng không để ý, lo suy nghĩ kế hoạch kỷ niệm 100 ngày hẹn hò giúp cậu ấy.
Sau đó, Thành Song cứ thấp thỏm không yên.
Tôi lại cho là cậu ấy sầu não chuyện đương với Trình Đối.
Bây giờ xem ra, sự thật không phải như .
Đinh Thường Thành lại đến gần thêm hai bước: “Em nhớ con nhóc kia như , hay em đi theo nó đi?”
Gió từ cửa sổ thổi vào, trường học yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi ra cửa sổ, từ tầng 13 xuống, mái che của bãi giữ xe ánh lên xanh biếc.
“Thầy hiệu phó.” Tôi quay đầu lại: “Thầy có tin ác giả ác báo không?”
“À, khờ quá.”
Tôi mỉm , cúi người xuống, nhặt tấm danh thiếp ông ta đánh rơi trên mặt đất, nhanh: “Bây giờ em cá thầy chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị.”
Đồng tử ông ta đột nhiên co lại.
Trước khi ông ta kịp xông lại đây, tôi thả tay nhảy xuống cửa sổ.
Thành Song, xin lỗi…
Mình lại không đối xử tốt — với bản thân rồi.
Bên tai tôi chỉ còn tiếng gió, lưng tôi đập lên mái nhà giữ xe, giảm xóc một ít, sau đó tiếp tục rơi thẳng xuống mặt đất, cảm giác đau đớn lại không xuất hiện như trong dự đoán.
Tôi nghe có người lo lắng thét lên.
“Thành!!”
“Khương Mạn Mạn!!!”
17.
Mạng của tôi lớn lắm.
Nhảy từ tầng 13 xuống, có mái nhà giảm xóc, còn thêm một Thành Cử Quốc không muốn sống đỡ lấy tôi, mới nhập viện một ngày tôi đã tỉnh.
Thành Cử Quốc thì vẫn còn hôn mê.
Vừa tỉnh lại đã bị Tề Phóng dạy dỗ:
“Khương Mạn Mạn, cháu điên rồi chứ gì? Cái đó là lầu 13, không phải lầu 3, cháu giỡn vui không!”
“Cháu đừng nghĩ mình thông minh, cái gì cũng dám . Chú cho cháu biết, không còn mạng thì cái gì cũng không còn!!!”
“Lúc cháu gặp tên đó, việc đầu tiên nên là chạy! Chạy đó biết không?!!!”
“Bằng chứng sắp thu thập xong hết rồi, cháu còn đem mạng ra đổi? Cháu không xem cảnh sát ra gì đúng không!”
Khắp phòng toàn tiếng Tề Phóng thét , Trình Đối ngồi bên cạnh, cúi đầu không tiếng nào.
Tôi cụp mắt, nghèn nghẹn : “Cháu xin lỗi, cháu không ngờ Thành lại… Cháu chỉ định…”
“Cháu nghĩ nếu , truyền thông sẽ càng ý hơn.”
Không khí như đông lại, Tề Phóng tức tới bật , trước khi tông cửa ra ngoài có bỏ lại một câu:
“Tôi không phải người của Đinh Thường Thành! Tôi không bảo vệ gã đó!”
Tôi thở dài một hơi, ngã phịch xuống giường, ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Nhìn xem, phía sau sương khói, là ánh mặt trời.
Bạn thấy sao?