Khi hay tin phò mã bên ngoài dưỡng một ngoại thất hai mươi tuổi, ta đang ngồi trong phủ công chúa, bên cạnh là cháu con quây quần.
Nhi tử cho đám hầu lui ra, cố ý khuyên bảo ta:
“Nam nhân có tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường.”
“Phụ thân đã thủ tiết với mẫu thân cả đời, nay mẫu thân tuổi già sắc suy, cũng nên nhân nhượng đôi chút.”
Đúng , với tư cách là phò mã của Thái Trưởng Công Chúa, cả đời này Kỷ Thâm luôn cẩn trọng, kính cẩn phục tùng dưới chân ta, chưa từng nếm qua son môi của kẻ khác.
Giờ đây, cả hắn và ta đều đã già, ta cũng nên buông tay.
Thế là ta nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Nhi tử nghe ta ưng thuận, hân hoan rời đi. Chỉ là không biết rằng, ngay ngày hôm ấy ta đã truyền thánh chỉ của Thái Trưởng công chúa.
“Phế truất phò mã, triệu mặt diện thủ.”
1
Khi hạ nhân dán bức họa của ngoại thất ở hậu viện, con cháu của ta đều sửng sốt trầm trồ.
“Thưa tổ mẫu, người này thật giống tiên nữ.”
“Bạch ngọc vô khuyết, mỹ miều đến mức khiến trăng sao phải thẹn thùng, so với mọi nữ nhân nhi thần từng thấy đều đẹp hơn hẳn.”
“Chỉ cần nhi thần có thể thấy tiên nữ này một lần, cả đời này cũng cảm thấy đáng giá.”
Đại nhi tử Hành Tông thấy cảnh ấy mà đắc ý vô cùng, khi ta đến hắn, nụ trên mặt lập tức thu lại. Hắn ta với vẻ mặt khó xử:
“Mẫu thân, nữ nhân này đã phụ thân nuôi dưỡng ở ngoại ô kinh thành suốt hai năm.”
“Khi tháng trước nhi thần biết tin tức này, vốn định xử lý, nàng ta đã mang cốt nhục của phụ thân, nhi thần thật không dám tự ý quyết định, mới đến thỉnh ý người.”
“Mẫu thân nghĩ nên xử lý thế nào?”
Ta quay đầu, giả vờ như không thấy sự nôn nóng trong mắt hắn, tay khẽ chạm vào gương mặt băng lãnh của nữ tử trên bức họa.
Thị nữ Xuân Kiều thấy ta trầm ngâm, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Chỉ với dung mạo như thế này, cũng dám xưng là khuynh quốc khuynh thành sao?”
“Còn chưa đến khi công chúa thời trẻ, dù là bây giờ, so với nàng ta vẫn dư thừa.”
Ngày xưa ta nổi danh với sắc đẹp, chưa đến tuổi cài trâm đã trở thành đệ nhất mỹ nhân của kinh thành.
Khi đó, nàng còn không đủ tư cách để đứng cùng ta. Nhưng giờ đây, ta đã hơn năm mươi, trên trán đã xuất hiện những sợi tóc bạc.
Thế nhân luôn ưu ái kẻ trẻ tuổi, cảm xưa cũ cũng dễ dàng tan biến như mây trôi.
Ta luôn nghĩ rằng Kỷ Thâm khác biệt, hắn phò mã của ta suốt ba mươi năm, cẩn trọng từng li từng tí. Ta còn nhớ rõ ngày thành thân, hắn run rẩy đưa tay vén khăn che mặt cho ta, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt ta, thề thốt:
“Thần sẽ suốt đời trung thành với công chúa, một đời một kiếp chỉ có hai người.”
Lời thề độc ấy vẫn còn vang vọng trong trí nhớ ta.
Thời gian trôi qua, hắn lúc này vẫn nằm cạnh ta mỗi đêm, chỉ là không biết từ khi nào, trong lòng hắn đã nảy sinh ý nghĩ phản bội.
Cả nhi tử và con cháu của ta, cũng đều tính toán ta vào trong ván cờ này.
2
Ta ngồi lặng yên hồi lâu, cúi đầu xuống không gì.
Cảm giác trong lòng bình thản, lại chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, dường như mọi nam nhân trên thế gian này đều như .
Hành Tông đợi lâu không thấy ta gì thì tưởng rằng ta đã muốn nhượng bộ, liền cho đám hầu hạ lui ra, cố ý khuyên nhủ ta:
“Mẫu thân, thế gian này vốn dĩ nam nhân chủ, tam thê tứ thiếp là chuyện thường .”
“Phụ thân đã giữ gìn cho người cả đời, giờ đây mẫu thân tuổi già sắc suy, cũng nên nhân nhượng đôi chút.”
“Nếu mẫu thân có thể rộng rãi mà đón nàng vào cửa, phụ thân và nhi thần nhất định sẽ càng cảm kích người.”
Lời hắn quả thật hợp hợp lý, đưa cảm để thuyết phục ta, giống như Kỷ Thâm từ trước đến nay đã chịu biết bao ủy khuất trước mặt ta.
Quả thật, với tư cách là phò mã của Thái Trưởng Công Chúa, khi còn trẻ, Kỷ Thâm luôn cẩn thận phục tùng dưới chân ta. Hắn chưa từng ghé qua lầu xanh, cũng chưa từng nếm qua đôi môi của kẻ khác.
Hắn là rể của hoàng gia, tất nhiên phải giữ quy củ.
Ngày trước ta cứ nghĩ hắn cam tâm nguyện, giờ xem ra, hắn không còn muốn như thế nữa. Nếu hắn đã không muốn, thì ta cũng nên buông tay.
Vì , ta thuận theo lời Hành Tông, đáp lại rất nhẹ nhàng:
“Được.”
Hành Tông vô cùng vui mừng, trước khi rời đi còn không quên dập đầu trước ta.
“Mẫu thân an lòng, Nhuyễn Nương sức khỏe yếu đuối, mẫu thân chắc hẳn không ngại nhi tử cùng phụ thân ở ngoại ô kinh thành thêm vài ngày chứ?”
Nhuyễn Nương, là tên của ngoại thất kia.
Ta phất tay cho hắn lui ra.
Hành Tông tưởng rằng đã xin sự đồng ý của ta, hớn hở rời đi. Cái kiệu lớn mà hắn đã cho người nửa tháng trước cuối cùng cũng có chỗ dùng.
Lúc này kiệu đã đặt sẵn trước phủ. Chỉ đợi hôm nay ta mở lời, là sẽ khiêng kiệu hoa thẳng tới ngoại ô để đưa về cho cha hắn một vị mỹ nhân tuyệt sắc đã chịu khổ sở trước mặt ta bao lâu nay.
Nhìn bóng hắn rời đi, ta thản nhiên dặn dò quản gia.
“Hãy thu xếp hành lý của phò mã và gia quyến của hắn ở Tây Uyển, mang theo hết.”
“Từ nay về sau, trong phủ này, không cho phép xuất hiện dù chỉ một dấu chân của bọn họ.”
Quản gia sợ hãi cúi đầu, lập tức đi dặn dò hạ nhân, Xuân Kiều thì đi mang ngọc tỷ của ta đến.
Hành Tông vội vã ra đi, chẳng hay rằng thánh chỉ của công chúa đã truyền vào cung trước hắn nửa canh giờ.
Trên đó chỉ có sáu chữ:
“Phế truất phò mã, triệu diện thủ.”
Bạn thấy sao?