Từ nhỏ ta đã lớn lên ở khu ổ chuột, không nhớ rõ Tử Mặc xuất hiện từ khi nào.
Chỉ biết rằng, khi ta thấy nàng ấy, nàng ấy rất đáng thương, quần áo bị lột sạch nằm trên mặt đất, có một lão già còn muốn bế nàng ấy đi.
Ta trốn trong góc, liều mạng ném đá vào lão già, trúng đầu hắn, ta xông tới kéo nàng ấy bỏ chạy.
Tử Mặc rất yên lặng, qua có vẻ dễ bị bắt nạt, ta là đầu gấu ở đây, bọn họ đều gọi ta là chó điên, vừa gian xảo, vừa liều lĩnh.
Hơn nữa ta còn có bà lão chống lưng, ban đầu ta cứ tưởng ta là do bà lão nhặt về, bà lão lại , bà mới là do ta nhặt về.
Khi bà gục ngã trong con hẻm, ta khi đó mới hơn một tuổi, đã đưa bánh mì và nước mà mình vất vả lắm mới xin cho bà, rồi nằm cạnh bà trên mặt đất.
Sau đó ta có nhà, bà lão đưa ta đến sống trong một căn nhà nhỏ, bà ấy pha chế một loại đồ uống rất ngon, người khác uống vào lại c.h.ế.t, nên sau đó không ai dám sự với ta và bà.
Năm ba tuổi, ta nhặt Tử Mặc về, lúc đó nàng ấy không biết , cái tên Tử Mặc là do ta đặt cho nàng ấy.
Năm sáu tuổi, bà lão qua đời, ta và Tử Mặc nương tựa vào nhau mà sống, mà nàng ấy lại biết ma pháp!
Năm tám tuổi, bên ngoài bỗng truyền ra tin tức, thiên kim thất lạc của gia tộc Công tước, đã có manh mối, ngay tại con hẻm của chúng ta.
Tử Mặc đưa sợi dây chuyền của nàng ấy cho ta, còn dùng dao khắc lên lưng ta một con bướm, sau đó đổ thứ thuốc nước đặc chế của nàng ấy lên, đau đến mức ta suýt c.h.ế.t.
Nàng ấy với ta: "Tuyết Lạc, sau này, em sẽ tên là Tuyết Vi, sợi dây chuyền này, là của em, em là tiểu thư của gia tộc Công tước.”
"Nhớ kỹ, em là tiểu thư Công tước, chị sẽ đến tìm em."
Giờ đây, cuối cùng nàng ấy cũng đã đến.
Bạn thấy sao?