Thế là tôi bắt đầu diễn trước mặt chính chủ.
“Ban thưởng trượng hình!”
“Tiện nhân không phải một ngày mà thành, đánh mạnh cho ta!”
“Khóc cái gì mà khóc! Ai mà chẳng biết khóc chứ!”
“Mang đến cho ta món bánh hoa phượng mà ta thích.”
Hà Đình đứng bên cạnh, lấy tay che miệng , sau đó đặt ly rượu xuống bàn, vỗ ngực lớn:
“Ôi trời ơi, biểu cảm của em chị chết mất, vai Hoa Quý phi em diễn cũng lắm đấy!”
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực:
“Không , em còn phải cứu những chim nhỏ, trách nhiệm lớn lao lắm. Không có em, chim nhỏ sẽ như phương Tây không còn Giê-ru-sa-lem nữa.”
Hà Đình ngơ ngác:
“Không ngờ em là người rất bảo vệ môi trường, khá đấy!”
Tôi ghé sát tai Hà Đình, thì thầm:
“Em chuyên cắt bao quy đầu mà…”
Chị Hà Đình đến nỗi không thể ngừng, ánh mắt dịu dàng trách móc tôi.
5
Triệu Đàm thỉnh thoảng liếc mắt tôi, ánh mắt nhẹ nhàng như gió xuân thoảng qua. Nhìn cái mặt kìa, đúng là trọng sắc khinh !
Cuối cùng, nhân vật lớn mà tôi đã đợi bấy lâu cũng xuất hiện – Tam ca – Triệu Chí Nghĩa. Anh ấy từ nhỏ đã quyết tâm theo quân ngũ, thi vào học viện quân đội, và đến năm 30 tuổi đã là thiếu tá. Một năm chỉ nghỉ phép hai lần, đến Tết còn không về nhà.
Lúc này, bên cạnh ấy là một trông rất dịu dàng, vui vẻ vẫy tay với tôi. Đó là thân của tôi – Diêu Kim Chi. Bên ngoài thì dịu dàng, bên trong thì lại hoang dại vô cùng.
Tôi vội kéo Hà Đình đến chào, Diêu Kim Chi lao đến ôm hôn tôi liên tục. Tôi còn chưa kịp thở thì Diêu Kim Chi đã bị Triệu Chí Nghĩa kéo ra. Chỉ cần Tam ca can thiệp một chút là Diêu Kim Chi lập tức không dám quậy, ấy lè lưỡi với tôi.
Lúc này, Kỷ Nguyên Cát xuất hiện, bắt mạch cho Diêu Kim Chi. Cô ấy lúc thì gật đầu, lúc lại ngạc nhiên. Sau đó, Lão Tứ thì thầm điều gì đó vào tai Tam ca, khiến tai ấy đỏ ửng, lén Diêu Kim Chi.
Triệu Đàm với Văn Sinh:
“Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao cậu lại để Tiểu Ngũ tiếp với Lão Tứ, cao tay đấy, vừa tiện theo dõi… đời sống riêng tư của Tiểu Ngũ.”
Tôi nheo mắt lại.
Triệu Đàm là người xấu nhất trong số họ. Tôi giúp ta vui mà cuối cùng ta lại trêu tôi.
Tôi kéo Hà Đình đi tìm Kỷ Nguyên Cát, để cậu ta xem cho chị ấy. Hà Đình nghe Lão Tứ rất có lý, còn khen cậu ấy vài câu.
Kỷ Nguyên Cát lập tức phổng mũi:
“Chị Hà Đình chỗ nào cũng ổn, chỉ có điều đừng uống thuốc tránh thai nữa, không tốt cho sức khỏe. Để em kê cho chị toa thuốc…”
Cả căn phòng im phăng phắc, đến cây kim rơi cũng nghe thấy. Triệu Đàm đặt ly rượu xuống:
“Cái gì? Lão Tứ, cậu lại lần nữa xem?”
6
Hà Đình chỉ lướt mắt qua Triệu Đàm, nhẹ nhàng như không. Tay của Triệu Đàm không kiềm chế , bóp nát cái ly trong tay, máu bắt đầu rỉ ra từ ngón tay . Tam ca lập tức kéo Diêu Kim Chi về đứng cạnh mình. Tôi ngang dọc, không hiểu chuyện gì vẫn lên tiếng theo thực tế:
“Nhị ca, kém quá rồi, tiền không thiếu mà đến tiền mua bao cao su cũng phải tiết kiệm.”
Triệu Đàm ngay lập tức đứng dậy, tôi liền chạy trốn sau lưng Văn Sinh. Hương trầm từ người ấy khiến tôi cảm thấy thêm can đảm. Triệu Đàm tức giận đứng trước mặt tôi, chỉ tay vào tôi:
“Tùy Tiểu Ngũ, bước ra đây cho !”
Tôi lườm ta một cái:
“Đúng là vô dụng.”
Triệu Đàm bất ngờ rút mạnh cà vạt của mình ra, tôi hoảng hốt ôm chặt lấy Văn Sinh. Giọng dịu dàng và lạnh lùng vang lên bên tai tôi, chậm rãi rất có sức mạnh:
“Nhị ca, đừng vào ấy.”
Triệu Đàm tức đến bốc khói:
“Cô ta ỷ vào việc cậu chống lưng cho, dám đủ thứ, cậu cứ chiều chuộng ta mãi đi. Tôi thì không có tính nhẫn nhịn như cậu, ăn chay niệm Phật nhiều năm như thế!”
Tôi rụt rè kéo tay áo Văn Sinh. Cuối cùng, Tam ca cũng lên tiếng dàn xếp:
“Hôm nay là ngày đón tiếp tôi mà, trước mặt tôi đừng có giở mặt thế.”
Chuyện này cứ thế mà cho qua, chẳng ai nhắc lại nữa.
Sau buổi tiệc, mọi người lần lượt ra về. Lúc ra khỏi cửa, Hà Đình bị Triệu Đàm nắm chặt tay, kéo thẳng vào xe của ấy. Khi cửa kính đen nâng lên, tôi còn thấy chị ấy đang phản kháng trước nụ hôn của Triệu Đàm.
Diêu Kim Chi đi trước tôi, thở dài:
“Ôi trời, nhị ca của cậu đúng là chuẩn tổng tài bá đạo rồi.”
Thật ra không đến nỗi bá đạo như đâu.
Hồi trước, tôi với ấy thường chơi chung, tôi nghĩ ra chiêu trò xấu, còn ấy là người thực hiện. Nhưng từ sau chuyện đó, nhị ca không chơi với tôi nữa.
7
Tôi liếc Diêu Kim Chi, lén hỏi:
“Sao cậu lại thành của Tam ca thế?”
Diêu Kim Chi nhún vai:
“Đến tuổi rồi, tham gia một buổi gặp gỡ, trùng hợp là gặp mấy bộ đội. Dù gì thì đàn ông tốt cũng thuộc về đất nước, nên mình cũng yên tâm, cứ mà theo thôi.”
“Thế là cậu định vợ lính sao?”
Tôi hỏi, Diêu Kim Chi thản nhiên đáp:
“Tới đâu hay tới đó thôi.”
Cô ấy liếc Văn Sinh đang đứng phía sau:
“Nhưng mà Tùy Châu, đừng là cậu không nhận ra, đại ca đối với cậu…”
Tôi trợn mắt:
“Làm gì có chuyện đó! Cậu cái dáng vẻ tu hành của ấy mà xem, có khi vài cái cũng phải thở dốc. Hơn nữa, tôi là em của bọn họ, chẳng lẽ không nên đối xử tốt với tôi sao? Nói tôi là cục cưng của cả đám cũng không quá đâu. Nếu mà ai cũng như Triệu Đàm, tôi sẽ rời nhóm ngay lập tức.”
Tôi liếc Diêu Kim Chi một cái, gian, khẽ chọc vào eo ấy:
“Cậu thì may mắn rồi, Tam ca của tôi là biết rất khỏe! Cái đồ may mắn chết tiệt. Tam ca của tôi còn có thân hình hơn cả người mẫu nam, mặc quân phục thì vòng eo là vòng eo, mông là mông.”
Diêu Kim Chi đỏ mặt, dùng nắm tay nhỏ đánh nhẹ vào ngực tôi. Chúng tôi giỡn một lúc, rồi nghe tiếng Văn Sinh gọi tên tôi, tôi quay lại đáp lời, thấy ấy mở cửa xe, chờ tôi lên xe.
8
Lên xe rồi, chưa kịp đợi Kỷ Nguyên Cát lên, Văn Sinh đã nhẹ nhàng bảo tài xế:
“Lái xe đi.”
Kỷ Nguyên Cát cố bám vào cửa sổ, cuối cùng cũng không còn thấy bóng dáng cậu ta nữa.
Chuyện gì thế nhỉ?
Có cảm giác Văn Sinh đang giận.
Tôi lén Văn Sinh, ánh đèn đường lấp lánh quét qua gương mặt thanh tú của , tựa như tâm trạng không ổn định của lúc này.
Có lẽ vì muốn tránh né, tôi giả vờ ngủ. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai.
Giờ đây, trong con phố Đường Bát này, chỉ còn tôi và Văn Sinh ở lại.
Tam ca là người đầu tiên rời đi, sống ở doanh trại quân đội. Rồi đến nhị ca, công việc kinh doanh của càng ngày càng lớn, cũng là người đầu tiên có người . Cuối cùng, Kỷ Nguyên Cát cũng chuyển đi.
Con phố dài thênh thang, tôi không còn có thể huýt sáo một tiếng gọi ra đám như trước nữa. Tang lễ của con chó già vàng ở ngõ, vẫn chỉ có tôi và Văn Sinh cùng tổ chức.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở trên lưng Văn Sinh, cõng tôi đi qua con ngõ dài.
Cuối ngõ không có chỗ đậu xe, bãi đậu gần nhất phải đi bộ mười phút về nhà. Ánh trăng và đèn đường soi sáng lối về.
9
Tôi ôm chặt lấy cổ Văn Sinh, hít sâu vài hơi mùi hương kỳ nam từ người ấy. Tay vòng qua dưới đầu gối tôi, từng bước vững chãi.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng dịu dàng của Văn Sinh truyền từ lồng ngực .
Tôi ừ nhẹ:
“Anh đúng là tốt thật.”
Ai mà may mắn có trọn vẹn của , chắc hẳn là do trời thương.
“Thật sao?” Anh hỏi.
Tôi gục đầu lên lưng , khẽ đáp: “Ừ.”
Tôi khe khẽ hát một giai điệu nhỏ. Khi sự náo nhiệt tan đi, về nhà mà không phải một mình, cảm giác thật tuyệt vời.
Bạn thấy sao?