21Chính trị hỗn loạn, Chu Đạo Trần về phủ ngày càng muộn, mùi m.á.u trên người cũng ngày càng nặng.Ngày hôm đó, Chu Đạo Trần lại về rất muộn. y thay một bộ y phục màu đen, đứng dưới hiên.Ta chạy tới, chưa kịp gọi tên thì đã thấy y đang giec người. Đôi tay dài của y dễ dàng bẻ gãy cổ một người.Người chec còn chưa nhắm mắt, m.á.u từ bảy lỗ chảy ra.Ta đứng im tại chỗ.Chu Đạo Trần trước mặt, như thể đang trùng khớp với hình ảnh trong sử sách. Lạnh lùng tàn nhẫn, đôi tay mạnh mẽ, là một thanh kiếm tốt trong tay hoàng đế.“A Tương, nàng đang sợ ta.”Ta rất muốn không sợ, cơ thể lại thành thật run rẩy.Chu Đạo Trần tháo găng tay dính máu, đi đến trước mặt ta. Ngón tay lạnh lẽo chạm lên mắt ta.Hắn ghé sát vào tai ta, giọng nhẹ nhàng hơn cả làn gió đêm: “Bắt gặp bí mật của ta, phải nàng như thế nào đây?”“Nếu muốn giec ta, phiền ngươi nhanh một chút.”Tay của Chu Đạo Trần đặt lên cổ ta, mạnh mẽ kéo ta vào vòng tay ấm áp của hắn.Bàn tay che mắt ta không rời đi, tóc y lạnh lẽo chạm vào má ta.Đôi môi mềm mại và mát lạnh, in lên trán ta: “còn sợ không?”“Đây chính là hình .”“Ai cũng có thể sợ ta, A Tang thì không, nàng không sợ ta.”“...”Sau nụ hôn đẫm máu, ta cũng rõ trái tim của Chu Đạo Trần. y sẽ không tổn thương ta.Đúng , y là kẻ ác nổi tiếng trong sử sách, đã dành cho ta chút dịu dàng duy nhất còn lại.Ta trở nên can đảm hơn. Sẽ ôm lấy hắn, hỏi về vòng eo gầy gò của hắn: “Đồ xấu xa, khi nào thì ngươi lòng với ta.”Chu đại nhân bình tĩnh và xảo quyệt, cũng có lúc mặt đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng.“Hôm đó ra ngoài, có người xem cho ta một quẻ, rằng sao hồng loan trong số mệnh của ta sắp rồi.”“Kết quả là nàng rơi từ trên trời xuống, rơi trước mặt ta.”“Tai không tin.”Tên bạo chúa khét tiếng, sao dễ bị lừa như .Nhiều năm sau, Chu Đạo Trần kéo ta đi ngắm tuyết trong hoàng cung, mới ra sự thật là y thấy ta từ trên trời rơi xuống, thân phận bí ẩn nên đã giao mệnh lệnh, quản lý chặt chẽ ta.Hắn muốn dùng mỹ nam kế lừa ta thật, theo thời gian, y đã tự đào hố chôn mình.“A Tang, đôi mắt của nàng rất đẹp, trong suốt tinh khiết, khác y với tất cả mọi người ở đây.”“Lần đầu tiên thấy ta, nàng không có thành kiến, không sợ hãi, không căm ghét.”“Lúc đó ta đã nghĩ, nếu đôi mắt này có thể mãi mãi như , chỉ mình ta thì thật tuyệt biết bao.”
---
---22Gặp gỡ người đồn đại, sủng phi của hoàng đế Tiêu quý phi là vào một ngày mưa.Nàng ta quỳ trước bậc thềm phòng sách, cầu kiến Chu Đạo Trần.Không có gì khác biệt so với những gì miêu tả trong sử sách.Gia tộc họ Tiêu thêm một lần thất bại trên chiến trường, khiến long nhan tức giận, hoàng đế tiến hành điều tra.Một vài đồ vật chỉ dùng trong cung lại xuất hiện trong Tiêu phủ.Tiêu gia bị canh gác nghiêm ngặt, các quan viên thi nhau chỉ trích.Tiêu quý phi còn trong cung, thay đổi trang phục của cung nữ, lén lút rời khỏi cung, cầu xin Chu Đạo Trần, người hoàng đế tin tưởng nhất, xin tha cho Tiêu gia.Nước mưa ướt bộ trang phục gấm của Tiêu quý phi, cũng hỏng lớp trang điểm trên mặt nàng ta.Nàng tA quỳ trong cơn mưa lớn, sắc mặt tái nhợt, run rẩy.Chu Đạo Trần lại thêm một cái lò sưởi tay cho tA, mới cho Tiêu quý phi vào.Chiếc váy gấm vẫn còn nhỏ giọt nước, nàng ta quỳ trước chân Chu Đạo Trần, giọng điệu yếu ớt, không chịu nổi."Xin Chu đại nhân giúp cho Tiêu gia...""Mọi chuyện chỉ là tin đồn bậy, Tiêu gia chúng tai chưa bao giờ có lòng không trung thành với hoàng thượng, họ chỉ ghen tị."Ta ở sau rèm ngọc Tiêu Thư, có một cảm giác không thể thành lời.Nhờ xinh đẹp như nên mới có thể trở thành phi tần sủng ái trong lịch sử sao?Chu Đạo Trần lười biếng : "Nương nương, cầu xin người khác cần phải có giá."Tiêu quý phi run rẩy đứng dậy: "Chỉ cần đại nhân sẵn lòng cứu Tiêu gia, tiểu nữ có thể phục vụ đại nhân... Mong đại nhân thương xót."Ta mở to mắt.Chu Đạo Trần, ngươi dám!Cuối cùng Tiêu quý phi cũng thấy tai ngồi cùng Chu Đạo Trần sau rèm, nàng ta như thấy ma, đồng tử co lại, sắc mặt tái nhợt."Tang Bạch?""Ngươi là Tang Bạch, sao ngươi lại ở đây!""Ngươi không phải đã biến mất sao?"Nàng ta, rồi lại Chu Đạo Trần vẫn đang bình tĩnh."Ngươi đã quấn quít với Phạn Đàn năm năm, kéo y vào trần thế! Quyến rũ y để y bỏ đạo, giới vì ngươi! Vậy thì tính là gì..." Nàng ta mắt đỏ ngầu, giọng sắc bén.
-FB: Cần 1 ly cafe mỗi ngày-
Lời của Tiêu quý phi như đổ xuống đầu ta, ta còn sốc hơn cả nàng.Lẽ nào ta và Phạn Đàn quen biết? Còn quấn quít năm năm?Hắn còn vì ta mà giới?Không đúng không đúng! Ta từ trên trời rơi xuống, người đầu tiên gặp là Chu Đạo Trần."Phạn Đàn hiện tại đang tìm khắp nơi vì ngươi, vì ngươi mà hắntừ bỏ thân phận Phật tử, ngươi không nên đi gặp hắn, giải thích rõ ràng sao?"Ta ấp úng một chút: "Nhưng... quý phi nương nương, ta hoàn toàn không quen biết hắn.""Không quen biết? y đã nhiều như cho ngươi, ngươi lại không quen!"Tiêu quý phi khóc ra nước mắt: "Ngày trước ngươi quấn quít hắn, theo sau hắn, là để lừa y một tấm chân sao?""Trên đời này sao có nữ nhân như ngươi, nước mắt nước mũi, giả thần giả quỷ, mình đến từ ngàn năm sau, chỉ trong chưa đầy một năm, lại quyến rũ người khác!""Ngươi bỏ rơi Phạn Đàn, để một Phật tử như hắn, mang tiếng xấu, để y mất hết mọi thứ... sau khi hoàng thượng ban hôn, rồi lại giả vờ mất tích."Nàng ta với Chu Đạo Trần: "Đại nhân, đừng để nàng ta lừa.
Bạn thấy sao?