Tôi một tay nghịch chuỗi hạt Phật, một tay lấy điện thoại ra, gọi cho Giản Ngôn Chi.
Anh ấy ngay lập tức nhận máy.
"Vẫn còn giận à?" Giọng nam trầm xuyên qua điện thoại vọng vào tai tôi.
Tôi lạnh lùng : "Thái tử gia, của bảo tôi trả lại chuỗi Phật châu cho chính chủ đây, xem có nên trả lại không?"
"Chi Chi."
Dù qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận ấy không vui: "Anh đã giải thích với em rồi, chỉ là tin đồn thôi."
"Ồ." Tôi bĩu môi: "Chúng ta còn chưa có tin đồn nào cả."
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy khẽ: "Ghen à?"
Tôi phản bác: "Mơ à?"
Anh lại nghiêm túc : "Anh sẽ rõ."
"Dừng lại!" Tôi suýt nữa thì ném chuỗi Phật châu trên tay ra ngoài.
Làm rõ cái gì chứ?
Nhàm chán bao nhiêu năm cuối cùng cũng gặp một chuyện thú vị.
Nhất định phải khiến chuyện này trở nên thú vị hơn mới .
Giản Ngôn Chi có chút bất đắc dĩ: "Em muốn gì?"
"Em muốn tham gia Tống Nghệ, cái gì cũng , cùng với tin đồn của ."
Bạn thấy sao?