Pháo Hôi Sống Lại [...] – Chương 6

Huynh trưởng : "Chắc chắn đỗ."

Ta tiếp tục hỏi: "Đỗ thứ mấy bảng? Có thể lọt vào ba vị trí đầu của thi đình không?"

Nụ của huynh trưởng khựng lại, hỏi ngược lại: "Bài vở của ngươi ở nữ học thế nào, không phải cũng học sinh thư Ngũ kinh sao?"

Ta : "Môn nào cũng đứng đầu, lần nào cũng hạng nhất, so với huynh trưởng, kém xa."

Huynh trưởng lạnh: "Ngươi không cần châm chọc ta, nữ tử dù có học hành đến đâu cũng không thi khoa cử, phần lớn đều thành của hồi môn cho phu gia. Ngoại tổ biết phụ thân ta coi trọng danh tiếng, mới cho phép ngươi lệ vào nữ học."

Ta lớn:

"Nếu như huynh trưởng , nữ tử đi học là của hồi môn cho phu gia. Vậy phụ thân cưới mẫu thân, chẳng phải là vì muốn chiếm hời sao?"

"Ta không có ý đó, rõ ràng là ngươi là một nữ tử nhỏ tuổi, sao đã quen thói miệng lưỡi lắt léo thế?"

Hừ, sao không tự là mình miệng lưỡi vụng về, cãi không lại đi?

Sau đó, ta giả vờ hỏi hắn vài câu về Tứ thư, sau đó lại kích hắn tranh luận, hắn trả lời qua loa, ta đành hất tay áo bỏ đi.

Hai kiếp người, tài năng của Thẩm Việt đều kém ta.

Nhưng tên ngốc này lại có phúc khí, ở nhà phụ mẫu cưng chiều.

Sau đó, vì Thẩm Dung cần có thế lực riêng trong triều, mới để quan chấm thi khoa cử cho cái con trắm cỏ Thẩm Việt này quan.

Kiếp này, ta chắc chắn sẽ khiến Thẩm Dung không thể toại nguyện.

Lại còn phải xem huynh trưởng, xem "chắc chắn đỗ" kiểu gì.

12

Ngày sinh thần của , trong phủ mở tiệc, chiêu đãi các nữ quyến quan lại thân thiết.

Phu nhân Ung Ninh Hầu phủ dẫn theo nữ nhi, không mời mà đến.

Tiểu muội sợ hãi nắm chặt tay ta.

"Trưởng tỷ, không, là Thân tiểu thư đến rồi, phải sao?"

Trưởng tỷ ngày xưa dịu dàng nhân hậu, đối xử với chúng ta rất tốt.

Nếu không phải vì chuyện bế nhầm, chúng ta sao có thể mất đi trưởng tỷ này.

Nhưng sau hai kiếp nhân sinh, ta đã trải qua nhiều chuyện, không dám dễ dàng tin tưởng lòng người.

, chúng ta trốn tránh Thẩm Dao.

Nhưng Thẩm Dao lại với mẫu, đặc biệt nhớ nhung tỷ muội trong nhà.

Phu nhân Hầu gia không tiện ngăn cản, chỉ dặn dò vài câu, liền để tỷ ấy đi tìm chúng ta.

Thẩm Dao mặc một thân gấm vóc, đầu đầy châu báu, cao quý kiều diễm, hơn hẳn trước kia.

Đây mới là minh châu của Hầu phủ, khiến người ta thoáng qua đã không thể rời mắt.

Nhưng sắc mặt tỷ ấy rất tệ, dường như có chuyện lo lắng, bất an.

Tiểu muội tốt bụng : "Trưởng tỷ, tỷ có ổn không?"

Thẩm Dao lại hỏi ta: "Nhị muội muội, muội vốn thông tuệ, đã từng nghe đến chuyện cướp xác chưa?"

Ta lập tức cảnh giác: "Trưởng tỷ, sao tỷ lại hỏi chuyện này."

Thẩm Dao nắm chặt lấy tay ta, cầu xin: "Nhị muội muội, muội giúp ta một chút…"

Chưa kịp xong câu đó...

Thẩm Dao nhíu mày, như một con rối xinh đẹp, ngây người trong chốc lát.

Một giọng lạnh lẽo chưa từng nghe thấy truyền vào tai ta.

[Dữ liệu xuyên sách đang nhập, lựa chọn nhân vật: Thiên kim thật của Ung Ninh Hầu phủ, Thẩm Dao…]

Không!

Ta lập tức cảm thấy rùng mình, một luồng hàn ý ập đến.

Thẩm Dao khựng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh kỳ lạ.

Khoảnh khắc tiếp theo: "tỷ ấy” như hồi sinh.

"Tỷ ấy" thấy ta, không khỏi nở nụ tự tin quen thuộc.

"Thẩm Quỳnh, muội phải giúp ta."

"Giúp tỷ điều gì?"

"Giúp ta chiếm của thái tử, khà khà khà…"

Lại là tiếng lỗ mãng không biết xấu hổ đó.

Thẩm Dao vốn đang nắm tay ta, nhẹ nhàng đẩy một cái, sau đó cùng ta ngã vào ao sen phía sau.

Ta bị sặc mấy ngụm nước, trơ mắt thái tử cứu Thẩm Dao lên.

Sau đó, ta một người khác cõng lên bờ.

Thẩm Dao giả vờ tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, ta, giả vờ khóc lóc hỏi:

"Nhị muội, sao muội lại ta?"

Khoảnh khắc đó, ta như bị vạn tiễn xuyên tim.

Trưởng tỷ của ta chết rồi.

Lần này, nữ xuyên không chiếm lấy thân thể của tỷ ấy, ả đã triệt để biến "Thẩm Dao" thành "Thân Dao".

13

Ta chằm chằm vào đôi mắt đáng thương của nữ xuyên không, thực ra là đôi mắt đang hả hê.

Trong lòng phẫn nộ, bên tai vô cớ nghe thấy tiếng lòng của nữ xuyên không:

[Ôi dào, lại là Thẩm Quỳnh, kiếp trước sách luận của nó bị Thẩm Dung ăn cắp, tiếc ghê chứ.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...