Phán Xét Của Hoa [...] – Chương 4

06

Sắc mặt Mạnh Sơ Nghi thay đổi rõ rệt, tia hung ác trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất. 

Dù sao cũng là nữ minh tinh hàng đầu, khả năng kiểm soát biểu cảm và phản ứng rất nhanh. 

Cô ta bình tĩnh giải thích: "Cặp sách của các con đều là của trường mẫu giáo Hằng Tinh, tôi tưởng đây là cặp của Hân Hân, có thể là tôi vô ý để nhầm nhẫn vào."

Tôi trợn trắng mắt, rõ ràng là cố ý. 

Nhưng fan của Mạnh Sơ Nghi đông đảo, rất biết cách kiểm soát bình luận. 

Không bao lâu sau, phòng livestream lại tràn ngập những lời khen ngợi ta. 

Vân Ngật chống nạnh, hùng hổ : "Cô phải xin lỗi con!"

Nghe , Mạnh Sơ Nghi sửng sốt. 

Cô ta khinh thường nhếch mép, khẽ : "Là để nhầm, Vân Ngật, con sẽ tha thứ cho chứ?"

Vân Ngật nghiêm túc lắc đầu: "Không tha thứ!"

Fan của Mạnh Sơ Nghi lập tức mắng nhiếc ầm ĩ. 

【Còn nhỏ mà đã quá lên, mặt mũi gì mà bắt minh tinh xin lỗi chứ?】

【Chị Sơ Nghi tính hiền lành, lúc nào cũng bị bắt nạt. Rõ ràng là thằng bé mắc hội chứng siêu nam kia bắt nạt chị ấy trước, còn bắt chị ấy xin lỗi?】

【Chị Sơ Nghi đừng kìm nén tính khí nữa, nhất định phải dạy dỗ cho đứa nhóc hư hỏng này một bài học! Mẹ nó không biết dạy con, mang ra ngoài người ta mất mặt!】

Ê-kíp chương trình rất biết cách lái dư luận, lấy lòng Mạnh Sơ Nghi. 

Rất nhanh, họ đã dùng cách chơi trò chơi để hóa giải huống khó xử cho ta. 

Tối đến, đến giờ phân phòng nghỉ ngơi. 

Ê-kíp chương trình sắp xếp cho các bé ngủ chung phòng với mẹ. 

Mỗi phòng đều có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, phòng tắm riêng. 

Các khách mời khác đều dẫn con đi nghỉ ngơi, chỉ còn tôi và Mạnh Sơ Nghi dẫn con ở lại phòng khách. 

Tôi do dự Vũ Hân, rất muốn dẫn bé đi cùng. 

Dù sao bé cũng là con ruột của tôi, bé có muốn đi cùng tôi không?

"Vũ Hân, con muốn ngủ cùng mẹ không?"

07

Nghe , Vũ Hân lộ vẻ mặt vui mừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ

Mắt bé sáng lên, thử bước về phía trước một bước, lại bị Mạnh Sơ Nghi kéo lại. 

Vũ Hân ngẩng đầu sắc mặt Mạnh Sơ Nghi, thất vọng lắc đầu. 

Qua một ngày tiếp , tôi phát hiện Vũ Hân rất sợ Mạnh Sơ Nghi. 

Chỉ cần ta liếc mắt một cái, Vũ Hân sẽ không dám hành thiếu suy nghĩ. 

Mạnh Sơ Nghi lạnh lùng : "Hân Hân là con tôi, dù có ngủ cũng phải ngủ với tôi!

"Con bé từ nhỏ đã dựa dẫm vào tôi, không giống con trai nhà nghịch ngợm như !"

Tôi rõ ràng ra Vũ Hân muốn đi theo tôi, lại bị Mạnh Sơ Nghi ngăn cản. 

Lời của ta bóng gió ám chỉ Vân Ngật là đứa trẻ mắc hội chứng siêu nam. 

Thật tức chế..t mà!

Cái ống kính chế..t tiệt này thật sự ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tôi đấy!

Tôi dẫn Vân Ngật về phòng. 

Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi nhất trí quyết định nhân lúc nửa đêm, lẻn vào phòng Mạnh Sơ Nghi xem thử. 

Gần đến cửa phòng ta, tôi vẫn đang dỗ dành Vân Ngật. 

"Con bị người ta là đứa trẻ mắc hội chứng siêu nam rồi đấy, gì cũng đừng nóng vội, không lúc nào cũng tay chân. 

"Chờ kết quả kiểm tra ra, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con ngay!"

Vân Ngật mím môi, gật đầu: "Vâng, con sẽ không nóng vội đâu ạ."

Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy giọng đe dọa của Mạnh Sơ Nghi. 

"Mày đừng tưởng bây giờ lên sóng truyền hình rồi thì có người bênh vực mày! Đồ con hoang, đúng là đồ hạ tiện, thảo nào mẹ mày không cần mày, giả vờ đáng thương cho ai xem?

"Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám ảnh hưởng đến danh tiếng của tao, khiến tao không thể sống yên ổn trong giới giải trí, đừng mày ở nhà họ Lục, dù mày ở đâu tao cũng nhất định sẽ lột da mày ra!"

Nghe những lời này, trong lồng ngực tôi như có lửa bốc lên, toàn thân run rẩy. 

Tôi tức đến mức đầu ngón tay tê dại, đầu óc trống rỗng!

Mẹ kiếp cái sự lý trí!

Hôm nay, tôi phải xé xác ta. 

Nếu không, tôi không phải là Vân Thư Hòa!

08

Tôi đạ..p cửa xông vào. 

Ầm một tiếng vang lớn!

Vân Ngật lon ton chạy theo sau tắt đèn. 

Ngay lúc Mạnh Sơ Nghi hét lên kinh hãi, tôi đã tát một cái vào mặt ta. 

Tôi tát hai cái bốp bốp, đá..nh cho ta choáng váng. 

"A——!

"Mày là ai!

"Mày dám đá..nh tao? Tin tao bảo người nhà họ Lục gi..ết chế..t mày không!"

Nói xong, Mạnh Sơ Nghi định ngồi dậy khỏi giường. 

Tôi trực tiếp lật chăn lên, sau đó úp chăn lên đầu ta. 

Vân Ngật thì ngồi phịch xuống chăn. 

Úp Mạnh Sơ Nghi trong chăn không cho ta ra ngoài. 

Tôi đạ..p ầm ầm hai cái vào người ta, hạ giọng chử..i ầm lên: "Nhớ cho kĩ, tao là bà cố nội mày đấy!

"Đừng người nhà họ Lục muốn đến, dù bây giờ Lục Thời Sâm có đứng trước mặt tao, tao cũng đá..nh!"

Tức đến mức giọng tôi the thé, tôi gào vào mặt ta một trận!

Đợi tôi xả giận xong, vỗ vỗ mông Vân Ngật, ra hiệu cho thằng bé có thể đứng dậy rồi. 

Vân Ngật đứng dậy, chạy ra cửa mở cửa cho tôi trước. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...