Phản Sát Thanh Mai – Chương 9

Giang Lộ tôi, vẻ mặt nghi ngờ: "Cô gì?"

 

Tôi không trả lời mà lại hỏi lại: "Cô có lý do gì nghĩ là tôi sẽ đồng ý?"

 

Giang Lộ một cách chắc chắn: "Vì rất Phí Dực Bạch. Hồi đó trong vụ tai nạn, đã hy sinh mạng sống của mình để cứu ta, đó chẳng phải là sao? Nếu đồng ý với tôi, sẽ có luôn muốn."

 

"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?"

 

"Vậy thì Phí Dực Bạch là của tôi. Phí vi phạm hợp đồng tôi sẽ để ta giúp tôi trả. Mặc dù tôi đang khó khăn, kết cục của tôi không phải quá tệ, chỉ là , sẽ mãi mãi mất đi của mình."

 

Tôi cúi đầu vào cốc cà phê, trầm ngâm một lát.

 

"Phí Dực Bạch đối xử tốt với như , không sợ ta sẽ đau lòng sao?"

 

Giang Lộ khẽ khinh miệt: "Anh ta đối tốt với tôi là tự nguyện, ta đau lòng là chuyện của ta."

 

"Vậy chưa bao giờ ta sao?"

 

"Không."

 

"Vậy sao cứ mãi giỡn với ta?"

 

"Anh ta đẹp trai, có tiền, đi cùng ta rất có thể diện, ta còn có thể đầu tư tài nguyên cho tôi đóng phim, mua cho tôi quà đắt tiền, ta lại rất ngu ngốc, dễ điều khiển, còn rất nghe lời, với tôi, ta chỉ là một con chó trung thành, ai lại chó chứ?”

 

"Hơn nữa, đàn ông lúc nào cũng thế, có rồi không biết trân trọng, cái gì không có lại cứ nhớ mãi. Cô và tôi chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất sao?"

 

"Cho nên, Phí Dực Bạch phải cứ chạy theo tôi mãi, như tôi mới có thể lợi dụng ta."

 

Nghe xong bài diễn thuyết dài dòng của ta, tôi chỉ gật đầu.

 

"Thế nào? Cô đã suy nghĩ về giao dịch này chưa?"

 

Tôi đứng dậy khỏi ghế: "Suy nghĩ rồi, không đồng ý."

 

Giang Lộ sắc mặt thay đổi: "Tại sao?"

 

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ khinh bỉ: "Vì tôi đã không còn Phí Dực Bạch nữa."

 

9

 

Sau khi gặp Giang Lộ, không lâu sau, tôi gặp Phí Dực Bạch tại hội nghị đầu tư cho bộ phim Khuynh Thành.

 

Ánh mắt của Phí Dực Bạch thi thoảng lại hướng về phía tôi, tôi suốt cả buổi chỉ vờ như không thấy gì.

 

Cho đến khi hội nghị kết thúc, tôi chuẩn bị rời đi, thì bị Phí Dực Bạch gọi lại.

 

"Ninh Ninh, tôi có thể chuyện với em một lát không?"

 

Tôi không muốn bị người khác chỉ trỏ ở cửa, nên đồng ý.

 

Chúng tôi tới một quán trà gần đó.

 

"Ninh Ninh, dạo này em thế nào?"

 

Tôi gật đầu: "Cũng khá ổn, người không ổn chắc là Giang Lộ đấy."

 

Phí Dực Bạch nghẹn lời: "Hình như em đã thay đổi, trước đây em không chuyện như ."

 

"Tôi từng , đương nhiên tính phải tiết chế một chút, ai cũng muốn thể hiện mặt tốt đẹp của mình trước người mình thích."

 

Ánh mắt của Phí Dực Bạch sáng lên: "Anh biết mà, em , Ninh Ninh, chuyện với Lộ Lộ là lỗi của , chúng ta lành lại nhé. Em không biết đâu, những ngày em rời đi, mỗi ngày về nhà, cả căn nhà tối tăm, rõ ràng lúc em còn ở đó, dù có muộn thế nào em cũng luôn để lại một ngọn đèn cho , em cũng luôn ngồi đợi trên ghế sô pha ở phòng khách..."

 

"Đúng , dù tôi không thấy, tôi vẫn luôn tự tay để lại một ngọn đèn cho , tôi cố gắng thích nghi với bóng tối, để không trở thành gánh nặng cho . Nhưng đáp lại tôi thế nào? Công khai tán tỉnh Giang Lộ, lừa tôi vào vòi phun nước để nhặt chiếc nhẫn không tồn tại đó, mà còn muốn lành? Anh có ổn không?”

 

Anh ta vội vàng giải thích: "Anh và Lộ Lộ thật sự không có gì, luôn coi ấy như em , chỉ là từ nhỏ đã chiều chuộng ấy thành quen, nên mới bỏ qua em, em mà!"

 

Tôi lạnh: "Yêu tôi cái gì? Yêu tôi vì tôi mù? Yêu tôi vì tôi như con ngốc bị lừa? Anh và Giang Lộ đã hôn nhau rồi, còn bảo là em , đang giả điên với ai ?"

 

Mặt Phí Dực Bạch lập tức trắng bệch.

 

"Những người như các , cứ luôn miệng gọi tôi là con mù này con mù nọ, một người sao lại để người ta dùng những từ ngữ phạm như thế gọi tôi? Hơn nữa, đừng quên, là tôi sao mà bị mù."

 

Phí Dực Bạch cúi đầu, vẻ mặt đầy thất vọng: "Xin lỗi."

 

Sau đó, ta ngẩng đầu lên tôi: "Nhưng Ninh Ninh, xin em tin , ban đầu thật sự muốn ở bên em, em cứu , rất cảm kích, họ em là người có tâm kế, em sẽ lợi dụng chuyện này để trói buộc đạo đức siết chặt , bắt cưới em, lúc đó còn trẻ, không nghĩ đến chuyện kết hôn, nghĩ đến việc kết hôn với một người mù cảm thấy…"

 

"Thấy xấu hổ đúng không?"

 

Trên mặt Phí Dực Bạch thoáng qua một chút ngại ngùng, tôi đã trúng phóc.

 

"Phí Dực Bạch, tôi nhớ tôi đã rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần với tôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...