Phản Sát Thanh Mai – Chương 5

“Dịu dàng, lương thiện, xinh đẹp và rộng lượng.”

 

Tôi bật thành tiếng, ngay cả Từ Ân cũng khẽ nhíu mày.

 

“Cô gì chứ?”

 

“Những gì chẳng liên quan gì đến nữ chính của tôi cả.”

 

Khuynh Thành là cuốn tiểu thuyết tôi viết ba năm trước, khi tôi còn chưa mất thị lực. Khi đó, tôi xây dựng hình tượng nữ chính là một người độc ác, luôn ghi hận và trả thù đến tận cùng, là một hắc liên hoa chính hiệu, hoàn toàn không phải kiểu dịu dàng lương thiện, xinh đẹp rộng lượng như bạch liên hoa.

 

Tôi mỉm , ánh mắt đầy trào phúng: “E rằng Giang thậm chí còn chưa từng đọc qua tiểu thuyết của tôi, sao dám mình hợp vai?”

 

Giang Lộ trừng mắt tôi: “Tiểu thuyết thì tôi về đọc là ! Tôi chỉ cần diễn giống là , dựa vào đâu mà tôi không hợp vai, thế là không công bằng!”

 

“Xem ra Giang thật sự rất muốn có vai diễn này. Được thôi, tôi cho một cơ hội, diễn thử một cảnh tại đây, để tôi xem kỹ năng diễn xuất của .”

 

Giang Lộ tự tin vỗ ngực: “Không vấn đề gì!”

 

“Tình huống như thế này…” Tôi chỉ vào đài phun nước ngoài cửa quán cà phê, “Cảnh cầu hôn của nam nữ chính, nam chính cố ý ném chiếc nhẫn vào trong đài phun nước, nữ chính lúc đó vì bị kẻ xấu hãm nên tạm thời bị mù, sẽ diễn cảnh nữ chính mất thị lực rồi mò nhẫn trong đài phun nước.”

 

Vừa xong, sắc mặt của cả hai người đều thay đổi.

 

Bộ dạng của Phí Dực Bạch tái mét, còn Giang Lộ thì đầy tức giận, hai tay đập mạnh lên bàn, đứng phắt dậy: “Cô!”

 

“Làm sao? Không muốn à? Không muốn thì thôi.”

 

Tôi giả vờ định đứng dậy đi, Giang Lộ vội vàng kéo tôi lại, sắc mặt kiềm chế, nghiến răng : “Tôi , mà nếu tôi diễn xong thì vai nữ chính phải là của tôi!”

 

Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thẳng hướng đi ra ngoài.

 

Giang Lộ mặc váy ngắn, đeo tất đen, vừa bước vào đài phun nước đã run cầm cập vì lạnh.

 

Chưa một phút, Phí Dực Bạch đã đi đến bên tôi, mặt đầy lo lắng: “Ninh Ninh, nước lạnh quá, Lộ Lộ ấy không chịu nổi đâu, thôi chúng ta đừng vào đài phun nước, diễn bên ngoài cũng mà.”

 

Tôi ta, trên mặt thoáng hiện sự trào phúng: “Vậy à, cũng biết nước lạnh, cũng biết ngâm mình trong đó sẽ không chịu nổi.”

 

“Nhưng ngày đó cũng tôi như phải không?”

 

Phí Dực Bạch ngây người, sắc mặt đột ngột trở nên cứng ngắc.

 

Tôi không thêm gì nữa, tiếp tục Giang Lộ vật lộn trong đài phun nước.

 

Nhìn từ góc mắt, tôi thấy Phí Dực Bạch Giang Lộ với ánh mắt đầy thương xót, trong lòng tôi khẽ tự giễu , quả thật và không khác biệt rõ ràng đến .

 

May mà bây giờ tôi đã không còn cảm giác gì nữa.

 

Giang Lộ từ trong đài phun nước chui ra, cả người ướt sũng, vì ta bị trượt chân một chút nên đã ngã vào nước. 

 

Phí Dực Bạch ngay lập tức lấy áo khoác vest của mình khoác lên người Giang Lộ, rồi dùng hai tay ôm nửa người ta vào lòng, từng bước từng bước đi về phía tôi.

 

Giang Lộ mặt mày tái nhợt, trông rất yếu ớt, khiến người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc. Cô ta thở hổn hển : “Vậy… vai nữ chính có thể cho tôi rồi chứ?”

 

Tôi không biểu cảm : “Xin lỗi, tôi không đưa vai nữ chính cho , vì diễn xuất của quá tệ.”

 

Giang Lộ ngay lập tức lộ ra vẻ hung ác: “Cô đang chơi tôi à?”

 

Ngay sau đó, ánh mắt ta ngập tràn nước mắt, quay đầu Phí Dực Bạch mà khóc nức nở: “Anh Dực Bạch, ấy đang chơi em, không quản sao?”

 

Phí Dực Bạch nhíu mày: “Ninh Ninh, vai nữ chính cứ để cho Lộ Lộ đi, ấy đã như rồi, coi như là nể mặt đi.”

 

Tôi nhạt: “Anh có tư cách gì mà đòi tôi phải nể mặt?”

 

5

 

Tối hôm đó, Phí Dực Bạch gọi điện cho tôi.

 

“Ninh Ninh, sao em còn chưa về?”

 

Tôi nhẹ: “Phí Dực Bạch, tôi sẽ không quay lại nữa đâu.”

 

“Ý gì?”

 

“Tôi đã dọn ra ngoài rồi, có nghĩa là tôi muốn chia tay với .”

 

Bên kia im lặng một lúc: “Sao lại ? Là vì Lộ Lộ sao? Anh chỉ coi Lộ Lộ như em thôi, đừng ầm lên không? Với lại, vai nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đó cứ để cho Lộ Lộ đi, hôm nay ấy sẽ không giận em đâu…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...