Tôi nhờ Từ Ân chuyển lời rằng, tôi không đồng ý để Giang Lộ đóng vai nữ chính.
Ngoài ra, tôi còn nhờ ấy một việc khác.
Khi Phí Dực Bạch trở về, tôi đã nằm trên giường. Anh tắm xong, nằm xuống bên cạnh tôi, theo thói quen ôm lấy tôi, giọng hơi khàn khàn vì men rượu: “Sao hôm nay phòng khách không để đèn lại ?”
Tôi quay lưng về phía , không gì, chỉ gỡ tay đang ôm lấy mình ra.
“Sao ?”
Anh lại muốn ôm tôi, tôi nhàn nhạt : “Mùi rượu nồng quá.”
Anh khựng lại, giọng có chút ấm ức: “Có lẽ hôm nay uống hơi nhiều. Ninh Ninh, em không biết họ chuốc bao nhiêu rượu đâu. Những buổi tiệc xã giao thế này, lần sau sẽ không đi nữa.”
Thật sao? Nhưng tôi thấy đâu có vẻ gì là chán ngán, trong lòng tôi nghĩ .
“Đêm nay sang phòng khách ngủ đi.”
Phí Dực Bạch biết tôi không thích mùi rượu, lại thích ôm tôi khi ngủ.
Trước đây, chỉ cần dùng giọng nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, tôi đều sẽ nhịn khó chịu mà để ôm.
Nhưng giờ tôi không muốn nhịn nữa.
Sáng hôm sau, trước khi Phí Dực Bạch ra ngoài, định hôn lên trán tôi, tôi mượn cớ trở mình khi ngủ để tránh đi.
Hai tiếng sau, Từ Ân lái xe đến. Cô ấy biết mắt tôi đã hồi phục, vui mừng thay cho tôi.
Tôi nhờ ấy giúp tìm một căn nhà, ấy trước khi tìm nhà, tôi có thể tạm ở chỗ ấy.
Trước khi rời đi, tôi để một sợi dây chuyền mặt trái tim màu hồng trên bàn trong phòng việc của Phí Dực Bạch.
Hôm đó là sinh nhật tôi, chính tại căn phòng này, tôi chạm sợi dây chuyền ấy. Khi đó, tôi cứ ngỡ đó là món quà sinh nhật dành cho mình, còn nhờ Phí Dực Bạch đeo nó lên cổ cho tôi.
Sau khi xem những tin nhắn của Giang Lộ, tôi mới biết sợi dây chuyền này là món quà Phí Dực Bạch đã đặc biệt mua cho Giang Lộ khi đi công tác nước ngoài.
Khi Giang Lộ thấy sợi dây chuyền nằm trên cổ tôi, ta đã ầm lên với Phí Dực Bạch.
Để dỗ dành Giang Lộ, Phí Dực Bạch cùng với Triệu Thành còn dựng hẳn một vở kịch để tôi bước vào.
Đó chính là sự thật đằng sau màn cầu hôn kia.
Giờ tôi trả lại sợi dây chuyền, và Phí Dực Bạch, tôi cũng không cần nữa.
4
Vừa đến chỗ ở của Từ Ân, ấy nhận một cuộc điện thoại.
Cô rằng Giang Lộ muốn gặp tác giả của Khuynh Thành.
“Nếu cậu không muốn gặp, mình sẽ giúp cậu từ chối.”
“Đồng ý đi. Nhưng thời gian và địa điểm, để mình quyết định.”
Ba giờ chiều, khi tôi và Từ Ân đến quán cà phê đã hẹn, Giang Lộ và Phí Dực Bạch đã có mặt.
Phí Dực Bạch thấy tôi ngồi xuống, biểu cảm sững lại một thoáng: “Ninh Ninh? Em sao lại ở đây?
Em… mắt em đã thấy rồi à?”
Cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt của tôi.
Giang Lộ chống một tay lên cằm, giọng điệu có chút mỉa mai: “Nhìn thấy lại rồi thì tốt, cũng đâu đến mức phải bám theo Dực Bạch chứ? Anh ấy đã phục vụ nhiều năm như mà vẫn không yên tâm sao?”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Không phải muốn gặp tôi à?”
“Tôi? Tôi lúc nào muốn gặp …”
Giọng ta đột ngột ngừng lại, sau đó trợn to mắt tôi đầy kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình: “Cô… là tác giả của Khuynh Thành, Ninh Phương? Sao có thể chứ?”
“Ninh Ninh, em thật sự là tác giả của Khuynh Thành? Mắt em, từ bao giờ đã khỏi ?”
Tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt : “Hôm nay tôi đến đây để bàn công việc, mời hai người vào thẳng vấn đề.”
Giang Lộ hừ một tiếng: “Làm bộ tịch.”
“Xem ra chẳng có gì để bàn nữa rồi.” Tôi quay sang Từ Ân gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã!” Giang Lộ cuối cùng cũng sốt ruột: “Vai nữ chính của Khuynh Thành phải để tôi diễn.”
“Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao? Anh Dực Bạch đã đầu tư phần lớn kinh phí, vốn dĩ vai nữ chính là để cho tôi đóng!”
“Nhưng tôi lại cảm thấy Giang không hợp vai.”
“Tôi hợp! Tôi rất hợp!”
“Ồ? Vậy phiền thử vài điểm tương đồng giữa và nữ chính của Khuynh Thành?”
Bạn thấy sao?