Tôi đã chuẩn bị tâm lý để bị từ chối.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, Phí Dực Bạch lại đồng ý.
Sau này tôi mới biết, ngày hôm đó Giang Lộ đã nhận lời tỏ của một nam sinh ở khoa khác.
Khi ấy, trong lòng tôi chỉ tràn ngập niềm hạnh phúc vì Phí Dực Bạch trở thành trai mình, có một số chuyện tôi vô thức từ chối nghĩ sâu.
Cho đến không lâu sau, vào sinh nhật của tôi, Phí Dực Bạch gọi Giang Lộ và Triệu Thành đến cùng mừng sinh nhật tôi.
Trong bữa tiệc, Giang Lộ ta đã chia tay rồi.
Mối quan hệ của ta kết thúc rất nhanh, nghe là do nam sinh kia phải ra ngoại tỉnh phát triển, Giang Lộ không muốn xa nên chủ đề nghị chia tay.
Cũng từ lúc đó, khi ở bên tôi, Phí Dực Bạch thường xuyên mất tập trung.
Trong lòng tôi mơ hồ hiểu lý do.
Tôi hỏi Phí Dực Bạch: “Anh muốn chia tay sao?”
Phí Dực Bạch ngập ngừng vài giây, rồi mới lắc đầu.
Nhưng trong vài giây ta ngập ngừng, tôi đã biết câu trả lời.
Một tuần sau là sinh nhật ta, tôi muốn ở bên qua ngày sinh nhật cuối cùng rồi sẽ buông tay.
Nhưng một vụ tai nạn xe hơi đã thay đổi toàn bộ diễn biến câu chuyện.
Khi chiếc xe lao tới, tôi không kịp nghĩ gì, chỉ mạnh mẽ đẩy Phí Dực Bạch ra.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi đã không còn thấy gì nữa.
Phí Dực Bạch kích ôm lấy tôi, rằng sau này sẽ chăm sóc tôi.
Nỗi sợ mất đi ánh sáng khiến tôi vô thức dựa dẫm vào ta, tôi vẫn cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, với : “Em không cần sự áy náy và trách nhiệm của . Nếu không em, chúng ta đừng tiếp tục nữa.”
Nhưng ta kiên định với tôi rằng tôi.
Chút lý trí cuối cùng trong tôi bị đánh bại, và chúng tôi đã ở bên nhau ba năm.
Ba năm qua, ấy đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi từng chút một. Cuối cùng, tôi cũng chờ đến ngày ta cầu hôn.
Nhưng tôi không ngờ rằng, màn cầu hôn lãng mạn ấy lại là một âm mưu đầy ác ý.
Anh ta lấy hình ảnh chật vật, đáng thương của tôi để trò tiêu khiển cho Giang Lộ.
Tôi từng với rằng, nếu một ngày nào đó hối hận, có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần với tôi một tiếng là .
Nhưng lại vừa đóng vai người tôi sâu đậm, vừa quay lưng đi lấy lòng Giang Lộ.
Trong lòng tôi, hận ý dâng trào.
Tiếng thông báo tin nhắn WeChat vang lên hai lần, kéo tôi trở lại thực tại.
Giang Lộ gửi đến một đoạn video.
Trong video, gương mặt Phí Dực Bạch hơi ửng đỏ vì uống rượu, ánh mắt vẫn khá tỉnh táo.
Anh ngồi trên ghế sofa, hai cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi mở ra, tay cầm ly rượu vang, toát lên vẻ phong lưu ngời ngời.
Giọng trong trẻo của Giang Lộ vang lên: “Anh Dực Bạch, thực sự định lại chiếc nhẫn cho con mù đó sao?”
Phí Dực Bạch bật khinh bỉ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu: “Sao có thể chứ.”
“Em không biết đâu, không tặng nhẫn cho ta, dù là nhẫn giả cũng không ! Tất cả nhẫn của chỉ là của em thôi!”
Anh chiều chuộng: “Được, tất cả là của em.”
“Anh Dực Bạch thật tốt, đây là phần thưởng!”
Giang Lộ đứng dậy hôn lên môi Phí Dực Bạch. Khi định rời đi thì lại bị giữ chặt gáy, kéo lại và nụ hôn trở nên sâu hơn.
Hai người say sưa hôn nhau thật lâu, đến khi Giang Lộ thở hổn hển, mới hỏi: “Anh đã từng hôn con mù đó như thế này chưa?”
“Chưa. Nhìn đôi mắt c.h.ế.t của ta, chẳng có cách nào mà hôn nổi.”
Ngay sau đó là tiếng khanh khách đầy đắc ý của Giang Lộ.
Tôi xem đi xem lại đoạn video, đến cuối cùng chính tôi cũng bật thành tiếng.
Cười mà nước mắt cũng rơi.
3
Biên tập viên Từ Ân gọi điện báo với tôi rằng tiểu thuyết của tôi đã bán bản quyền chuyển thể thành phim, và còn nhận sự đầu tư từ tập đoàn Phí Thị.
Nhưng họ chỉ có một cầu, nữ chính phải dành cho Giang Lộ.
Những năm qua, Giang Lộ lấn sân vào giới giải trí, dù đã có chút tiếng tăm vẫn chưa thực sự nổi bật. Trong khi đó, tiểu thuyết của tôi nhiều năm liền đứng đầu các bảng xếp hạng, ai diễn vai nữ chính chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao lớn.
Bạn thấy sao?