Tôi chằm chằm vào ta, "Nói một câu là không muốn ở bên tôi nữa khó đến sao?"
"Anh... Xin lỗi, Ninh Ninh, là thật sự là đồ khốn, bây giờ đã suy nghĩ rõ ràng rồi, em, muốn cưới em, muốn ở bên em mãi mãi! Em tha thứ cho không?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng đáp lại, thì một giọng quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào: "Anh Dực Bạch!"
Giang Lộ đeo kính râm, lao đến bên Phí Dực Bạch, nắm lấy tay ta: "Anh Dực Bạch, mấy ngày nay sao không bắt máy điện thoại của em ?"
Phí Dực Bạch liếc tôi một cái, nhanh chóng gỡ tay của Giang Lộ ra, giọng có chút không vui: "Cô đến gì?"
"Em đến tìm , không bắt máy điện thoại của em, em biết hôm nay sẽ đến đây họp, nên em đến tìm , Dực Bạch, cái khoản tiền hợp đồng giúp em trả nhé." Giang Lộ , ánh mắt liếc qua tôi.
Phí Dực Bạch nhíu mày: "Lộ Lộ, sai thì phải chịu trách nhiệm, tiền hợp đồng tự trả đi."
Giang Lộ lập tức bộ muốn khóc: "Anh Dực Bạch, không quan tâm em nữa sao? Chúng ta lớn lên cùng nhau, nỡ em chết sao?"
Đôi mày Phí Dực Bạch có chút giãn ra, ta do dự một lúc: "Được rồi, tôi sẽ giúp trả, đây là lần cuối."
"Anh Dực Bạch quả nhiên là người tốt nhất!" Giang Lộ nở nụ rạng rỡ, khi liếc tôi, ánh mắt chứa đầy sự đắc ý và thách thức.
Phí Dực Bạch với tôi: "Ninh Ninh, đừng hiểu lầm, giúp ấy không phải vì ấy, mà là giúp với tư cách bè, dù sao bọn đã lớn lên cùng nhau..."
Lời ta bị tiếng thu âm bất ngờ vang lên cắt ngang.
"Cô chưa từng ấy à?"
"Không."
"Vậy sao lại cứ vờn ấy mãi?"
"Anh ta có sắc đẹp, có tiền, đi cùng ta rất có thể diện, ta còn có thể đầu tư tài nguyên cho tôi đóng phim, mua cho tôi quà đắt tiền, ta lại rất ngu ngốc, dễ điều khiển, hoàn toàn nghe lời, với tôi, ta chỉ là một con chó trung thành, ai lại đi chó chứ?”
"Và đàn ông thì sao, có rồi lại không trân trọng, không có mới nhớ mãi không quên, chẳng phải tôi và là ví dụ tốt nhất sao?"
"Cho nên, Phí Dực Bạch phải cứ chạy theo tôi mãi, như tôi mới có thể lợi dụng ta."
……
Khuôn mặt của cả hai đều thay đổi.
Giang Lộ sợ hãi chỉ tay vào tôi: "Sao lại có bản thu âm? Ngày đó rõ ràng..."
"Tất cả điện thoại đều để trên bàn, đúng không? Có lẽ không biết, chúng tôi viết bài thì việc thu thập tài liệu rất cần thiết, và bút ghi âm là vật dụng không thể thiếu."
Biểu cảm trên mặt Giang Lộ rất đáng ý.
Khi ta cầu tôi đặt điện thoại lên bàn hôm đó, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì tôi đã đề phòng, lén mở bút ghi âm trong túi xách của mình.
Mãi đến khi nghe ta nếu tôi không đồng ý với giao dịch của ta, ta sẽ đi con đường thứ hai, cầu Phí Dực Bạch giúp ta trả tiền hợp đồng, mặc dù ta đã thất thế, kết cục của ta cũng không tồi, chính câu này đã khiến tôi tỉnh ngộ.
Phí Dực Bạch nhất định sẽ giúp ta trả tiền hợp đồng, mặc dù sự nghiệp của ta đã xuống dốc, sau vài năm khi sự việc này phai nhạt trong mắt công chúng, ta lại có thể nhờ Phí Dực Bạch đầu tư cho ta, rồi lại có thể khởi sắc.
Cô ta đúng, kết cục của ta sẽ không quá tồi.
Nhưng ta rõ ràng đã tổn thương tôi, tại sao ta lại có thể không chịu sự trừng ?
Tôi là một người thù dai, tôi không muốn để ta dễ dàng thoát khỏi, tôi phải chặt đứt con đường hỗ trợ của Phí Dực Bạch dành cho ta!
Vì , tôi đã cố dẫn dắt những câu hỏi. Tôi cược rằng, khi ta biết tôi không có điện thoại để ghi âm, ta sẽ không kiềm chế bản thân nữa.
Quả nhiên, ta chẳng ngần ngại mà ra tất cả.
Tôi đã cắt những lời ta về Phí Dực Bạch ra, ban đầu định tìm cơ hội gửi cho Phí Dực Bạch, sau lại bận việc nên quên mất.
Không ngờ hôm nay, sự khiêu khích của Giang Lộ lại khiến tôi nhớ đến chuyện này, và ngay khi bút ghi âm vẫn còn trong tay, tôi đã phát trực tiếp đoạn ghi âm ngay tại chỗ.
"Chu Phương Ninh, mày dám giở thủ đoạn?" Giang Lộ tức giận chỉ tay về phía tôi.
Tôi lạnh nhạt : "Những lời này chẳng phải tôi ép ra đâu nhé."
Bạn thấy sao?