Ba năm trời, đôi mắt mù lòa cuối cùng cũng hồi phục, rồi tôi lại thấy trong WeChat của trai mình, những dòng tin nhắn giữa ta và em tốt của hắn.
[Lộ Lộ đã tha thứ cho cậu rồi.]
[Khi nào cậu định chia tay con nhỏ mù đó?]
[Sắp rồi.]
Lộ Lộ này chính là thanh mai trúc mã của trai tôi, còn người "sắp rồi" lại chính là người không lâu trước đây vừa cầu hôn tôi.
Tôi vừa thấy ánh sáng sau bao năm tối tăm, thứ tôi thấy lại là sự ác ý lớn nhất trong cuộc đời.
1
Bị mù ba năm, không ngờ sau một giấc ngủ tỉnh dậy, tôi lại có thể thấy. Tôi phấn khích muốn báo tin này cho Phí Dực Bạch.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Phí Dực Bạch đang tắm.
Khi tôi đang tò mò như một đứa trẻ, ngắm xung quanh căn phòng, thì điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên vì có một tin nhắn.
Màn hình điện thoại của Phí Dực Bạch vừa sắp tắt, tin nhắn mới đến nó sáng lên lần nữa:
[Lộ Lộ tối nay uống rượu, phòng bao số 1 ở Không Đình, đừng dẫn con nhỏ mù đó theo, đừng mất hứng của Lộ Lộ.]
Tôi chằm chằm tin nhắn trong hai giây, rồi nhấn vào mở WeChat ra.
Và thế là tôi thấy toàn bộ cuộc đối thoại:
Triệu Thành: [Lộ Lộ đã tha thứ cho cậu rồi.]
Triệu Thành: [Con nhỏ mù đó, cậu định khi nào chia tay?]
Phí: [Sắp rồi.]
Triệu Thành: [Lộ Lộ tối nay uống rượu, phòng bao số 1 ở Không Đình, đừng dẫn con nhỏ mù đó theo, đừng mất hứng của Lộ Lộ.]
Lộ Lộ, tên đầy đủ là Giang Lộ, là thanh mai trúc mã của Phí Dực Bạch, còn Triệu Thành là em thân thiết của ta.
Ba người họ quen nhau từ thời cấp ba, cảm vô cùng khăng khít.
Khi tôi còn mù, thỉnh thoảng Phí Dực Bạch cũng dẫn tôi đi dự các buổi tụ họp của họ. Họ một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, nghe thật chân thành. Tôi cũng thật lòng xem họ là bè.
Nhưng giờ đây, những dòng tin nhắn này lại như một cái tát đau đớn vào mặt tôi.
Tôi lướt lên một chút nữa, thấy một đoạn video.
Đó là video hôm Phí Dực Bạch cầu hôn tôi, cảnh tôi lội xuống đài phun nước để nhặt nhẫn cầu hôn.
Ngày hôm ấy, Phí Dực Bạch cầu hôn tôi bên cạnh đài phun nước. Sau một tháng việc không ngừng nghỉ, sức khỏe của ấy đã có phần suy yếu, vẫn cố gắng cầu hôn tôi.
Tôi vừa cảm vừa xót xa, vội vàng đồng ý lời cầu hôn của , chỉ nghĩ rằng sau khi đeo nhẫn xong sẽ lập tức đưa đến bệnh viện.
Nhưng một sự cố đã xảy ra.
Khi Phí Dực Bạch lấy chiếc nhẫn ra, không cẩn thận rơi nó xuống đài phun nước.
Anh định xuống nhặt, tôi đã ngăn lại. Tháng 12, nước lạnh đến thế, mà thì đang ốm, tôi không nỡ để chịu khổ.
Thế là, người xuống nước nhặt chiếc nhẫn trở thành tôi.
Tôi không thấy gì, chỉ có thể dùng hai tay mò mẫm trong làn nước, thậm chí có vài lần chân trượt suýt ngã nhào xuống.
Tìm mãi mà vẫn không thấy, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Phí Dực Bạch bế tôi ra khỏi đài phun nước, rằng xót tôi, chiếc nhẫn đó không cần nữa, sẽ đặt cái mới.
Lúc ấy, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, khóc nức nở trong vòng tay .
Nhưng giờ đây, khi lại đoạn video, tôi mới thấy mình thật nực .
Trong video, tôi cúi người trong đài phun nước, lo lắng mò mẫm tìm chiếc nhẫn, còn Phí Dực Bạch đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, như đang một người xa lạ. Thậm chí, khi tôi suýt ngã nhào vào nước, vẫn hoàn toàn thờ ơ, không chút lòng.
Đoạn cuối video, giọng khẩy của Triệu Thành vang lên từ phía sau camera: "Thật đúng là hèn hạ."
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tôi tắt màn hình điện thoại, đặt nó trở lại vị trí ban đầu.
Phí Dực Bạch quấn khăn tắm bước ra, trông tinh thần sảng khoái.
Ba năm rồi tôi không thấy . Anh chẳng thay đổi gì, vẫn đẹp trai như ngày nào.
Nếu không thấy những tin nhắn kia, chắc chắn tôi sẽ phấn khích lao vào vòng tay , rồi hét lớn báo tin rằng tôi đã thấy .
Bạn thấy sao?