Ngày vị hôn phu đến phủ hủy hôn, mẫu thân ta kích động đến nỗi nước mắt giàn giụa. Hóa ra, ta không phải con ruột của bà. Bà nhận nuôi ta, chỉ là để cản tai cho con gái ruột của bà. Bà nói: “Bây giờ kiếp số đã ứng, con cũng nên trở về nhà mình đi.” Ta thu dọn hành lý, đồ đạc mang theo không nhiều, cũng nhẹ nhàng. Thân sinh mẫu thân của ta chờ ở cửa sau, giọng nói bà lớn, lại còn đánh xe bò đến, trông y hệt một nông phụ không biết lễ nghĩa. Mọi người trong Hầu phủ vì bà mà càng khinh thường ta. Nhưng bà cũng chính là người cho ta một thân vinh hoa quay về kinh thành.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?